Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1476: Bảo Vật





Chương 1476: Bảo vật
Tu tiên giới thực lực vi tôn, không có thực lực, ngươi lui một bước, người khác tiến mười bước.
Thanh danh Thanh liên tiên lữ quá lớn, Kim đan tu sĩ liên quan với Vương gia cũng nổi danh, danh khí lớn nhất là Bách Linh tiên tử, Tử Tiêu chân nhân Vương Mạnh Bân cũng có chút danh tiếng.
Tu luyện công pháp hệ lôi uy lực rất lớn, Từ Nghị ngay cả không địch lại, tự hỏi chạy trốn cũng không có vấn đề gì.
“Từ đạo hữu, Tiết gia với Vương gia chúng ta là quan hệ thông gia, các ngươi con dám hạ độc thủ đối với đình đệ Tiết gia, các ngươi là phụng mệnh lệnh ai khiêu kích Vương gia chúng ta, cảm thấy Vương gia chúng ta dễ khi dễ?”
Vương Mạnh Bân hai mắt nhíu lại, lãnh nghiêm mặt nói, vẻ mặt đầy sát khí.
“Hừm Vương gia các ngươi thế lớn, Tiết gia với Hoả Ưng đảo chúng ta là oan gia, chẵng lẽ đệ tử Hoả Ưng đảo chúng ta đụng tới đình đê Tiết gia.
Muốn đứng đấy bất động cho đình đệ Tiết gia sát hại sao? Khinh người quá đáng.”
Vương Mạnh Bân hừ lạnh một tiếng nói: “Tiết gia là quan hệ thông gia với Vương gia chúng ta.

Chúng ta không thể không quản.
Như vậy đi, chúng ta luận bàn một chút, nếu là Từ đạo hữu có thể tiếp được Vương mỗ năm chiêu, việc này như vậy coi như bỏ.
Vương gia chúng ta tuyệt đối không làm khó dễ Hoả Ưng đảo các ngươi, như thế nào?”
“Tiếp được năm chiêu của ngươi?”
Từ Nghị nhướng mày, có chút do dự, nói là luận bàn, nếu có cơ hội, Vương Mạnh Bân giết hắn chết, một câu không cẩn thận thất thủ, ai vì Từ Nghị thảo công đạo?
Từ Nghị vừa chết, thế lực khác đầu tiên nghĩ đến là thâu tóm địa bàn Hoả Ưng đảo, mà không phải là vì Từ Nghị báo thù, ai sẽ vì Từ Nghị trở mặt với Vương gia ở Ngân Xà đảo?
“Nếu là tại hạ không thể tiếp được năm chiêu của Vương đạo hữu.
Vậy thì nên như thế nào?’
Vương Mạnh Bân mỉm cười truyền âm nói: “Nghe Tiết tiểu hữu nói, quý phái có một tấm Kim long lệnh, nếu là Từ đạo hữu không thể tiếp được năm chiêu, đưa Kim long lệnh ra đây là được rồi.
Nếu Từ đạo hữu bị đánh bại, cũng không giao ra Kim long lệnh, vậy đừng trách tại hạ không khách khí.”
“Kim Long lệnh? Hoả Ưng đảo chúng ta không có thứ này, là Tiết Thanh Sơn nói cho các ngươi? Hừ, mượn đao giết người, mưu kế khôn ngoan.”
Từ Nghị thẳng lắc đầu, phủ nhận Hoả Ưng đảo có Kim Long lệnh.
Vương Mạnh Bân nhướng mày, ý vị thâm trường mắt liếc nhìn Tiết Thanh Sơn một cái.
“Nếu là Vương đạo hữu trong năm chiêu có thể đánh bại được Từ mỗ, Từ mỗ nguyện ý giao ra ba món này làm bồi thường, ý của Vương đạo hữu như thế nào?”
Từ Nghị nghĩ nghĩ, nói như vậy.
“Tốt, một lời đã định.”
Vương Mạnh Bân thực sảng khoái đáp ứng xuống, bên ngoài thân lôi minh thanh vang lớn, vô số ngân sắc điện hồ đột nhiên hiện lên, bao vây lấy toàn thân hắn.
Đám người Tiết Thanh Sơn vội vàng lui về phía sau, không dám tới gần Vương Mạnh Bân ba trượng.
Nhìn thấy Vương Mạnh Bân bị ngân sắc điện hồ bao vây cả người, sắc mặt Từ Nghị trở nên ngưng trọng hẳn lên, vội vàng lấy ra một mặt hồng sắc thuẫn bài lớn bằng bàn tay, nháy mắt hoá lớn, che ở trước người.
Hắn lấy ra một cái hồng sắc ngọc bình lớn bằng bàn tay, nháy mắt trướng đại, trên bình có khắc một con tiểu điểu màu đỏ rất sống động.
Một tiếng chim hót chợt vang lên, xích sắc hoả điểu giống như được sống lại vậy, vẫy cánh.
Từng mảng lớn hoả diễm nóng cháy tuôn ra, bảo vệ quanh thân hắn.
Vương Mạnh Bân khoé miệng hơi nhếch lên, giơ tay phải lên, lôi quang trên người đại trướng, vô số ngân sắc điện hồ chợt hiện lên, hoá thành một thanh ngân sắc lôi mâu dài trăm trượng, mặt ngoài phù văn chớp động, điện quang quanh quẩn.
Chỉ thấy ngón tay hắn chỉ điểm nhẹ nhàng ở phía đối diện, vù một tiếng, ngân sắc lôi mâu chợt biến mấy không thấy nhưng chưa hề xuất hiện qua.
Ngay sau đó, hư không trước người Từ Nghị sáng lên một đạo ngân quang, một thanh ngân sắc lôi mâu dài hơn trăm trượng chợt xuất hiện, dẫn theo một cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa, hung hăng đâm vào trên mặt thuẫn bài màu đỏ.
Oành đùng!
Một đoàn ngân sắc lôi quan chói mắt chợt hiện lên, bảo phủ bóng người Từ Nghị.
Khí tức Vương Mạnh Bân đại trướng, trên trời cao truyền đến một đạo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, một đoàn mây đen lớn hơn trăm trượng chợt hiện ra, tiếng gầm rú không ngừng, mây đen kịch liệt quay cuồng, thể tích không ngừng tăng lớn.
Chưa đến năm hơi thở, một đoàn mây đen lớn xuất hiện ở trên trời cao, điện thiểm lôi minh, có thể nhìn thấy một con ngân sắc lỗi mãng đầu thên eo thô to đang bay bên trong mây đen mây đen, mây đen che cả bầu trời, làm cho người ta có cảm giác một loại áp bách mãnh liệt.
Tiết Thanh Sơn nhìn vài đám lôi vân lớn, cảm giác hô hấp có chút khó khăn, nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt càng phát ra cung kính.
Vương Mạnh Bân đưa tay điểm nhẹ một điểm, lôi minh thanh vang lớn, hơn mười đạo tia chớp màu bạc lớn bằng cánh tay người từ bên trong b ắn ra, chợt loé lướt qua nhập vào ngân sắc lôi bạc chỗ Từ Nghị.
Ngân sắc lôi quang nhất thời đại trướng, bằng mắt thường có tể nhìn thấy được khí lưu rất nhanh khuếch tán mở ra, nước biển tạo nên một vòng gợn sóng.
“Từ đạo hữu, còn ba chiêu nữa, ta cũng sẽ không lưu thủ, ngươi cũng nên cân thận.”
Vương Mạnh Bân giọng điệu ngưng trọng, nếu hắn năm chiêu của hắn không thể đánh bài Từ Nghị, mặt tựu ném đi được rồi.

Lôi minh thanh vang lớn, một con ngân sắc lôi mãng từ bên trong mây đen bay ra.
Đúng lúc này, từ bên trong ngân sắc lôi quang vang lên thanh âm thất kinh: “Vương đạo hữu dừng tay, tại hạ nhận thua, tại hạ nhận thua.”
Còn có ba chiêu, vạn nhất Vương Mạnh Bân nhất thủ giết Từ Nghị muốn khóc cũng không kịp.
Hắn cũng không dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.
Pháp thuật hệ lôi uy lực rất lớn.
Vương Mạnh Bân cũng không lưu thủ, Từ Nghị vội vàng nhận thua.
Ngay từ đầu, hắn đã tính nhận xin lỗi, thế không bằng người, chỉ có thể cúi đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.