Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1370: Lựa Chọn Bảo Vật





Một đại hán trung niên khuôn mặt thật thà đứng dậy, liền ôm quyền về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cười nói: “Tại hạ Hải Đại Thiện, ra mắt hai vị đạo hữu.”Hải Đại Thiện giọng điệu thành khẩn, cùng với khuôn mặt thật thà của hắn, làm cho người ta sinh ra hảo cảm.Vương Trường Sinh là Uông Như Yên không dám chậm trễ, vội vàng hoàn lễ.Một thiếu phụ váy kim thân thể đ ẫy đà cùng với một lão giả áo bào đỏ gầy như cây trúc đứng hẳn lên, tự giới thiệu đơn giản.Tôn Phỉ Phỉ, Nguyên anh trung kỳ.
Triệu Thiên Cương, Nguyên anh sơ kỳ.“Lý đạo hữu, vợ chồng chúng ta mới đến, không rõ tất cả những thần thông của kẻ địch, làm phiền các ngươi nói cho chúng ta biết, để chúng ta có phòng bị.”Vương Trường Sinh hỏi thần thôn kẻ địch, tri bỉ tri kỷ, sớm làm tốt phòng bị.Hải Đại Thiện lấy ra một quyể lam sắc thư sách đưa cho Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, nhiệt tình nói: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, đây là tại hạ sáng tác thủ sách với địch.
Giới thiệu cuộc đời lão phu đối phó với Hải tộc, Yêu tộc mà Man tộc thần thông.
Hy vọng có ích với các ngươi.”“Vương đạo hữu, Hải đạo hữu xuất thân từ tán tu, lấy việc vây giết yêut hú mà sống.
Mấy năm nay, hắn đều có giao thủ với Yêu tộc, Hải tộc và Man tộc.
Cố ý biên soạn thủ sách đối với địch.

Trong đó không ít đề nghị hữu dụng.
Lần trước chúng ta áp dụng biện pháp của Hải đạo hữu, đả thương nặng hai gã Nguyên Anh kỳ Hải tộc.
Nếu không phải nhiều tên Nguyên Anh kỳ Yêu tộc ra tay, thì chúng ta đã giết bọn họ.”Lý Thiên Dương cười nói, khẳng định có tác dụng đối với địch thủ.Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy địch thủ sách.Nam Hải không hổ danh là khỏi nguyên địa của Nhân tộc.
Ngay cả Nguyên Anh kỳ tán tu đều có, Đông Hoang chưa chắc đã có Nguyên Anh kỳ tán tu.Tuy nói có đối địch thủ sách, đám người Lý Thiên Dương vẫn là nói lên thần thông của dị tộc, tăng cường sự hiểu biết của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên về kẻ địch.“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi đều là chống lại Hải tộc, cần cẩn thận phá lệ.
Bọn họ tinh thông pháp thuật hệ thuỷ, đặc biệt là thuỷ độn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhục thân bọn họ có vẻ mạnh mẽ, nhiều lần lợi dụng thuỷ độn thuật công kích gần người, gây ra nhiều phiền toái không nhỏ cho chúng ta.
Có hai vị đạo hữu chính là ngăn chặn sự công kích chết người của kẻ địch.”Lý Thiên Dương sắc mặt ngưng trọng.
Nói xong, thần sắc hắn có chút bi thống.Cửu Dương tông một vị Nguyên anh tu sĩ, lọt vào công kích của nhiều tên Nguyên Anh kỳ Hải tộc, chết thảm trên tay Hải tộc.Hải Đại Thiện gật đầu, thiện ý nhắc nhở nói: “Vương đạo hữu, một khi động thủ,các ngươi nên cấp cho mình mấy đạo phòng ngự.
Mặt khác, một khi Hải tộc gần người, lập tức phi độn trời khỏi, thiết không thể theo chân bọn họ mà đánh nhau.”Những người khác cũng đưa ra không ít đề nghị, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thanh cảm ơn, âm thầm ghi nhớ lại.“Lý đạo hữu, đệ tử của ngươi nói, ngươi mời chúng ta lại đây để thương thảo chiến sự, không biết là các ngươ tính đánh lui kẻ địch như thế nào? Nhưng mà chúng ta nghe nói, năm hải vực bị dị tộc lấy, phương diện này phải chăng là có ẩn tình gì? Chúng ta đều đã muốn tham chiến, các ngươi hẳn là nên nói rõ ràng với chúng ta đi.”Vương Trường Sinh đem đề tài chuyển dời đến chiến sự.
Vương Thanh Linh phân tích, Nhân tộc bậc cao là muốn bao vây tiêu diệt địch.
Nhưng Vương Trường Sinh cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.Có thể cự tuyệt kẻ địch ở ngoài cửa, cần gì phải lấy năm hải vực để chắp tay cùng kẻ địch.Lý Thiên Dương khinh thở dài một hơi rồi giải thích: “Nhân tộc chúng ta bên trong có nội gian, chúng ta ngay từ đầu là hy vọng đem kẻ địch ở ngoài cửa.

Nhưng mà nội gian phối hợp xuống, nhiều hải vực đều bị luân hãm.
Lão phu thật là không ngờ, dị tộc đối với chúng ta thẩm thấu sâu như vật.
Cá nhân gian tế lại có thể thân cư địa vị cao, chính là phản đồ ăn cây táo rào cây sung.
Dị tộc thế như chẻ tre, năm hải vực đều lần lượt bị địch thủ.”“Hừ, ăn cây táo rào, rào cây sung gì đó, phát hiện ra là giết, rút ra hồn phách ra luyện, sẽ không dễ dãi như thế đâu.”Một gã thanh niên lục bào môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nghiêm mặt nói, một bộ dáng đầy cừu hận.“Vị này là Trần Ngang, Trần đạo hữu, là một trong Hải ngoại ngũ tiên.”Lý Thiên Dương cười giải thích.Vương Trường Sinh cười cười, Hải ngoại ngũ tiên thanh danh bên ngoài, hắn tự nhiên có nghe nói qua.Trần Ngang cũng là xuất thân từ một tán tu, một đoạn đường tự lần mò, không biết trải qua bao nhiêu đau khổ rồi cuối cùng tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Không tới trăm năm, hắn tự tạo nên uy danh hiển hách, đứng vào một trong Hải ngoaji nũ tiên, khai tông lập pháo, thu nhận đồ đệ truyền đạo.Tu tiên giới ở Nam Hải tài nguyên phong phú, nhưng việc có lợi còn có hại.
Tu tiên giới ở Nam Hải thực loạn, Trần Ngang có thể lấy thân phận tán tu để tiến vào Nguyên Anh kỳ là hiếm thấy, lại còn đứng ở trong Hải ngoại ngũ tiên, thực lực của hắn thật không khinh thường.Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, liền ông quyền về phía Trần Ngang.
Trần Ngang cũng không dám chậm trễ, ôm quyền hoàn lễ.“Lý đạo hữu, chúng ta nhìn bản đồ, dị tộc chiếm cứ năm hải vực này là cùng một chỗ.
Nhân tộc chúng ta thế lực mờ nhạt bao vây dị tộc hẳn lên, đây có phải là thời điểm chắn lại lỗ hổng, chính là ngày phản kích?”Uông Như Yên mở miệng hỏi.Trần Ngang thở dài một hơi rồi nói: “Cái lỗ hổng kia không dễ dàng chắn như vậy.

Cái này cũng không phải là lục địa, chúng ta chắn đáy biển, chắn không trung không được.
Yêu tộc cũng ý thức được điểm này, không ngừng phái thêm viện binh.
Không dối gạt gì hai vịd dạo hữu, nửa năm trước, lão phu cùng với nhiều vị đạo hữu thống nhất ý kiến, phái ra mười tên Nguyên anh tu sĩ dẫn đội.
Một trăm tên Kim đan tu sĩ chặt đứt đường lui của Yêu tộc, cử hành đại phản công.
Ai ngờ Yêu tộc sớm đẽ đề phòng chiêu thức ấy, ở bên cạnh chỗ hổng có bố trí trọng binh, chúng ta tổn thất thảm trọng.
Bốn vị đạo hữu cùng hơn mười vị Kim đan tu sĩ chết thảm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.