Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1307: Vương Minh Nhân Tái Hôn 1





"Thì ra là thế, khó trách."Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, khó trách được trước kia Tử Nguyệt tiên tử đều không có sử dụng qua thần thông này.
Đương nhiên, khả năng Tử Nguyệt tiên tử có khó khăn khó nói, không, không nghĩ truyền thụ, Vương Trường Sinh cũng không truy hỏi thêm.“Điền sư muội, nếu tìm được Trấn Hải tông chi dỉ thì ngươi định làm gì bây giờ? Hay là ở lại trong di chỉ tu luyện?”Uông Như Yên mở miệng hỏi, có một toà linh mạch bậc năm cỡ hòn đảo, còn có Trấn Hải tông hơn vạn năm tích góp từng tí một tài vật, Uông Như Yên cũng không dám nói là mình không động tâm.“Tự nhiên là ở lại di chỉ tu luyện, ta chỉ muốn báo thù rửa hận.
Ta rất ít quản sự, cũng không thích quản sự.
Nếu các ngươi cần ta hỗ trợ, ta có thể hỗ trợ, không cần ta hỗ trợ thì đừng làm phiền ta thanh tu.”Tử Nguyệt tiên tử lời này nói rất rõ ràng.
Nàng không tham luyến quyền thế.
Nếu là Vương gia muốn tiếp quản Trấn Hải tông thì nàng không có ý kiến.
Nếu cần nàng hỗ trợ, nàng cũng sẽ không chối từ.Vương Trường Sinh gật gật đầu cười nói: “Chúng ta hiểu rồi, chờ chúng ta xử lý xong tộc vụ, lập tức cùng ngươi tiến đến Vạn Quỷ hải vực.”“Được.

Ta đi về trước tu luyện.
Thời điểm xuất phát, cho ta biết một tiếng là được.”Tử Nguyệt tiên tử nói xong lời này liền đứng dậy rời khỏi.Trong một toà sân yên tĩnh, Vương Minh Nhân đang chỉ điểm hậu bối luyện khí, trong khoảng thời gian này, hắn không ít dạy hậu bối luyện khí.
Lấy trình độ luyện khí của hắn, chỉ điểm thêm vài câu, luyện khí cùng tộc nhân Trúc cơ kỳ liền hưởng thụ vô cùng.Tây Môn Phượng còn không cùng với Vương Minh Nhân thành thân.
Vương gia không để chậm trễ, để cho Vương Thanh Linh cùng đi.“Tốt rồi, hôm nay tới đây thôi, các ngươi trở về luyện tập thêm.
Qua vài ngày khảo hạch, tộc nhân có biểu hiện tốt, ta sẽ thưởng nhiều.”Vương Minh Nhân khoát tay áo, trầm giọng dặn dò nói.“Vâng, lão tổ tông.”Chúng tộc nhân lục tục rời khỏi, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến.“Minh Nhân thúc, hiện tại ngài có rảnh không? Chúng ta muốn nhờ một chút.”Vương Minh Nhân thở dài một hơi nói: “Nên đến vẫn là muốn đến.
Có rảnh, chú cháu hai chúng ta đã lâu không có tán gẫu qua.”Không bao lâu sau, ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Vương Minh Nhân xuất hiện ở bên trong một thạch đình.“Minh Nhân thúc công, trước kia không phải là đã thành thân sao? Vị thẩm kia ở đâu?”Vương Trường Sinh tò mò hỏi, hắn nhờ Tô Băng Băng điều tra qua Trần Tương Nhi.
Trần Tương Nhi là Thái Nhất tiên môn Thiên kiếm mạch phó phong chủ Trần Hải Tân.
Bách kiếm mạch là một mạch mạnh nhất ở Thái Nhất tiên môn.
Chín phần kiếm tu đều xuất phát từ Thái Nhất tiên môn, bao gồm Tiêu Diêu Kiếm Tôn.
Tiêu Diêu Kiếm Tôn là phong chủ, Trần Hải Tân là phó phong chủ, đủ để thấy được tiềm lực, sau lưng khẳng định có Nguyên anh tu sĩ làm chỗ dựa.Nói cách khác, nếu đắc tội với Trần Hải Tân, thì khác nào đắc tội với lượng lớn kiếm tu ở Thái Nhất tiên môn.
Trần Hải Tân đảm nhiệm vị trí phong chủ nhiều năm như vậy, sau này hậu bối tiến vào Kim đan kỳ, ít nhiều gì cũng cho hắn mặt mũi.
Nói không chừng vẫn là đệ tử Trần Hải Tân.
Vương Trường Sinh xem ra, Vương Minh Nhân không nên bất hoà với Trần Tương Nhi.Lần trước Vương Minh Nhân một mình quay về Nam Hải, Vương Trường Sinh liền cảm thấy khôg thích hợp.

Phải biết rằng là hắn và Uông Như Yên rất ít tách ra.Vương Minh Nhân mặt lộ ra vẻ khó sử, liếc mắt nhìn Uông Như Yên, muốn nói lại thôi.Uông Như Yên ngầm hiểu nói: “Phu quân, Minh Nhân thúc, các ngươi từ từ tán gẫu, ta còn có chút việc bận.”Nói xong lời này thì Uông Như Yên đứng dậy rời khỏiVương Minh Nhân trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ hỏi: “Trường Sinh, Như Yên với ngươi thành thân nhiều năm như vậy, có qua mặt ngươi hay không? Có ở trước mặt mọi người mà làm khó dễ cho ngươi không, cho ngươi sượng mặt không? Bởi vì ngươi nói chuyện cũng với nữ tu sĩ khác mấy câu mà cằn nhằn ngươi nửa ngày không? Có một tí là thay đổi tính tình không?”"Cái này...!Không có."Vương Trường Sinh thẳng lắc đầu.
Hắn và Uông Như Yên tình cảm rất tốt, những tình huống mà Vương Minh Nhân nói đều không có.
Vương Trường Sinh trước kia bôn ba bên ngoài, Uông Như Yên buông tu luyện, dạy nữ nhân, phụng dưỡng song thân, Vương Trường Sinh thiếu nợ lớn, Uông Như Yên cố gắng chế phù, hỗ trợ trả nợ, còn quay về nhà mẹ đẻ vay tiền.Vương Minh Nhân tự giễu cười nói: “Trần Tương Nhi đều đã làm.
Ta thừa nhận là vì Trần sư thúc nên mới cùng nàng kết làm song tu đạo lữ.
Nhưng mà nàng thường xuyết giáp mặt nói, khiến cho ta sượng mặt.
Cái này còn chưa tính, ta cùng với nữ đồng môn khác nói vài câu, nàng đều cằn nhằn nửa ngày, làm cho ta khó xử các loại.
Thường xuyên vì một chút chuyện nhỏ như hạt vừng mà cùng ta lao nhao, nàng hận không thể đem ta giam lại.
Ngươi có biết hay không là ta rất khó chịu, dễ nghe một chút thì ta là trượng phu của nàng, khó nghe một chút thì ngay cả linhthus nàng dưỡng cũng không bằng.

Ngươi có biết mấy năm nay ta khó chịu biết bao nhiêu.
Ta là nam nhân, ta cũng có sĩ diện nhưng nàng chưa bao giờ cho ta mặt mũi, thường xuyên khiến ta sượng mặt.”“Bắc Cương hoàn cảnh thích hợp để ta tu luyện, nàng lo lắng ta thông đồng với nữ tu sĩ khác, nhất quyết đòi đi theo.
Ta đồng ý, nàng vẫn là giống như trước kia, không có việc gì thì tìm ta gây chuyện.
Ngươi biết không? Ta ở trên đường, bởi vì liếc mắt nhìn một vị tu sĩ một cái, nàng đều có thể nhao nhao theo ta nửa ngày.
Này ta đều nhịn.
Nàng đi chấp hành nhiệm vụ, lại phái hơn mười vị đệ tử giám thị.
Ngươi có biết ta như thế nào biết được không? Ta có cảm giác vô số ánh mắt, thường xuyên ở một nơi bí mật nào đó nhìn chằm chằm ta, cái loại cảm giác này, ngươi có thể cảm nhận được không?”Vương Minh Nhân nói xong sắc mặt lộ vẻ thống khổ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.