Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1186: Quỷ Vật 2





Vương Minh Nhân ánh mắt trở nên nghi ngờ hẳn lên.
“Xẹt xẹt” tiếng xé gió vang lên, vô số hồng sắc tế ti mảnh khảnh từ bên trong sát hố địa báy ra, thẳng về phía năm người Vương Minh Nhân.Triệu Vô Cực lấy ra một viên xích hồng sắc viên châu, xoay chuyển quanh người hắn, hóa thành một lớp màn màu đỏ nhạt, đồng thời lấy ra một thanh trường đao màu đỏ, bổ về trước người.
Từng mảng lớn xích hông sắc đao khí bay ra, bổ về phía sợi tơ màu đỏ.Người nam áo bào vàng lấy ra một hoàng sắc tiểu tán, bay đến đỉnh đầu hắn, vừa quay tròn vừa chuyển, từng mảng ánh sáng mờ màu vàn bay ra, che kín toàn thân hắn.Vương Minh Nhân lấy ra một mặt thuẫn bài màu đỏ, sau khi đại trướng thì che ở trước người, đồng thời bên ngoài thân hiện lên một lớp màn xích kim sắc.Tây Môn Phượng lấy ra một thanh ngọc thước màu đỏ, thả ra từng mảng hỏa diễm lớn màu đỏ, bảo vệ mình.
Đồng thời lấy là một mặt hỏa tường màu đỏ che ở trước người.Thiếu phụ váy xanh bấm niệm pháp quyết, hai thanh phi kiếm màu xanh quang mang đại thịnh.

Thả ra từng mảng lớn kiếm quan màu xanh, bổ về phía phía hồng sắc tế ti, nàng lấy ra một mặt thuẫn bài màu xanh, sau khi đại trướng che ở trước người.Đao khí màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh bổ và trên tế ti màu đỏ, vang lên một trận trậm đục kim thiết giao kích.Vài tiếng trầm đục, hai tiếng kêu thảm thiết của người nam vang lên, chi chít hồng sắc ti xuyên thủng phòng ngự người nam áo bào vàng và Triệu Vô Cực, đục lỗ thân thể bọn họ, có thể nhìn thấy được thân thể bọn họ nhanh chóng biến thành thây khô.Trên sắc mặt bọn họ tràn đầy sự hoảng sợ, bọn họ phòng ngự không kém, ngay cả Kim Đan tu sĩ tầng chín cũng không có khả năng dễ dàng đánh tan được, chẳn lẽ đối phương là Nguyên Anh tu sĩ.Chi chít hồng sắc tế ti đánh vào trên thuẫn bài màu đỏ và thuẫn bài màu xanh.
Mặt ngoài thuẫn bài gồ ghề, hồng sắc tế ti xuyên thủng hỏa tường, toát ra một trận khói nhạ.
Thanh ngọc thước màu đỏ trong tay Tây Môn Phượng nhẹ nhàng nhoàng lên một cái, thả ra từng mảng lớn thước ảnh màu đỏ, ngăn cản hồng sắc tế ti.Không tốt, có tà vật, mau bỏ đi."Thiếu phụ váy xanh ngọc dung đạo biến, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, phóng quay về chỗ cũ.Thực lực Triệu Vô Cực cao hơn so với nàng, vừa đối mặt một cái đã bị giết chết, nàng cũng không dám ở lại lâu, chỉ có thể quay về tông môn hội báo với trưởn lão.Ngay tại thời điểm nàng gần tới chỗ cửa thì hai cốt thủ rực rỡ ánh vàng từ bên trong vách đá chui ra, bên ngoài xương tay bọc một tầng hỏa diễm màu đỏ.Thiếu phụ váy xanh sử dụng hai thanh phi kiếm màu xanh, bổ vào trên cốt thủ màu vàng, phát ra một trận trầm đục kim thiết giao kích.
Chỉ là lưu lại dấu vết mờ nhạt, hai cốt thủ màu vàng bắt lấy phi kiếm màu xanh, từng mảng lớn hỏa diễm màu đỏ từ trên cốt thủ xuất hiện mạnh mẽ, bao vây lấy phi kiếm màu xanh.
Phi kiếm màu xanh quang mang rất nhanh liền ảm đạm xuống dưới.“Xẹt xẹt” tiếng gió van lên, rậm rạp hồng sắc tế ti từ bốn phía vách đá bay ra, xuyên thủng thân thể thiếu phụ váy xanh.
Có thể nhìn thấy được là thân thể của nàng nhanh chóng bị biến thành thây khô.Chi chít hồng sắc tế ti đan vào tạo thành một đạo võng màu đỏ, phong kín cửa ra vào.Vốn Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượn cũng muốn chạy trốn.
Nhưng mà thiếu phụ váy xanh chết quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp chạy ra, thì lối vào đã bị chặn.Tế ti màu đỏ cũng không biết mà cái gì, pháp bảo nan thương.Oành đùng đùng!Sát hố kịch liệt rung lên, một cốt thi hình thể rất lớn thì bên trong sát hố chui đi ra.Bên ngoài thân cốt thi ánh vàng óng ánh, hốc mắt trống rỗng có hai luồng hỏa diễm màu vàng, đầu màu vảngòn, mỗi khối cốt cách đều bị hồng sắc tế ti bao vây, hồng sắc tế ti như là mạch máu vậy.Bên cạnh vách đá sáng lên một trận kim quang, hai cốt thi hình người từ bên trong vách đá chui ra, thân thể chúng nó rự rỡ ánh vàng.
Đầu là màu bạch, mỗi một cốt cách đều bị tế ti màu đỏ quấn quanh.Nhìn khí tức chúng nó, rõ ràng là Kim Đan kỳ quỷ vật, hình thể cốt thi lớn nhất là đạt tới Kim Đan tầng chín.“Đây là sát thi! Có chút tà ma ngoại đạo thích dùng Địa sát khí đào tạo Luyện thi, chúng ta căn bản không phải động phủ cổ tu sĩ mà là bí địa tà ma ngoại đạo đào tạo luyện thi.”Tây Môn Phượng kinh hô, sắc mặt mười phần khó coi.“Sát thi? Đây là cách các ngươi giải thích.

Lão phu bị đóng nhốt mấy ngàn năm, rốt cuộc có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Các ngươi là đệ tử Thái Nhất tiên môn.
Tốt lắm nếu không phải Tứ Quý Kiếm Tôn, lão phu cũng khôn đến mức bị nhốt tại địa phương quỷ quái này mấy ngàn năm.
Lão phu lúc trước hút khô tinh huyết, lại đi tìm Thái Nhất tiên môn tính sổ.”Cự hình cốt thi lớn miệng nói tiếng người, hai luồng hỏa diễm màu vàng ròng trong hốc mắc chớp lên không ngừng.Nghe cách hắn nói, tựa như cùng Tứ Quý Kiếm Tôn có cừu oán.Vương Minh Nhân hơi sửng sốt, hắn đương nhiên có nghe nói qua Tứ Quý Kiếm Tôn.
Tứ Quý Kiếm Tôn là một vị tổ sư gia của Thái Nhất tiên môn.

Chính là vì người này, Thái Nhất tiên môn mới có thể đứng vững gót chân ở Đông Hoang.
Nhưng Tứ Quý Kiếm Tôn đã sống cách đây hơn ba ngàn năm trước.
Ngay cả là Hóa Thần tu sĩ, thọ nguyên bất quá hơn hai nghìn năm, chẳng lẽ quỷ tu sống có vẻ lâu? Cũng không nên.
Trước mắt là quỷ vật nhưng là Kim Đan kỳ.Hắn không kịp nghĩ nhiều, hai cốt thi hình người đánh tới, mặt truyền đến hai tiến trầm đục, mấy cái thổ hoàng sắc đại thủ từ trong lòng đất chui ra, chụp vào hai chân Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.