Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1177: Được Bảo





Vạn Thú chân nhân và Thiên Diễm đao thánh đều là Kim Đan tầng chín, nhưng Thanh Long chân nhân là Nguyên Anh kỳ.“Sao lại thế này, không phải nói tu sĩ Nguyên Anh không thể tiến vào trấn tiên tháp sao?”“Thời điểm Thanh Long chân nhân vào tháp vượt ải, pháp lực và khí tức đều tăng tới Nguyên Anh kỳ.
Đừng tính làm bậy, các ngươi tự giải quyết cho tốt.” Thanh âm của khôi lỗi thủ tháp từ trên cao truyền đến.Vừa dứt lời, Vạn Thú chân nhân, Thiên Diễm đao thánh và Thanh Long chân nhân liền thi pháp công kích bọn họ.Vạn Thú chân nhân lập tức thả ra hai con thượng phẩm bậc ba linh thú, đánh về phía Tống Thiên Dương và Mộc Nguyệt Hoa.Đỉnh đầu Thiên Diễm đao thánh sáng lên vô số ánh lửa, hoá thành một cự nhân toàn thân màu đỏ.
Cự nhân được bao bọc bởi một tầng hoả diễm màu đỏ, bổ về phía đối diện.Thanh Long chân nhân hoá thành một giao long màu xanh hình thể thật lớn, giương nanh mứa vuốt đánh về phía hai người....Tầng thứ ba mươi bốn, ba khảo Sơn hải châu lớn bằng quả núi nhỏ đập võ nát Vạn Cốt chân nhân.Bên ngoài thân Trấn Hải viên đầy vết thương, khí tức có chút uể oải.
Trên đất phân tán lượng lớn bụi gai gãy nát, Mộc yêu cũng bị thương nặng.
Còn có lượng lớn Thôn kim nghĩ chết, và không ít lông chuột màu vàng.Hơn trăm đạo đao khí mày vàng bổ về phía Vương Trường Sinh, trong chớp mắt đãn xuất hiện trước mặt hắn.
Hơn trăm đạo đao khí kim sắc phong kín đường lui của Vương Trường Sinh.Hai ngón tay Uông Như Yên ôm lấy cầm huyền, nhẹ nhàng buông lỏng.

Một cỗ âm ba vô hình bay ra, đánh về phía hơn trăm đạo đao khí kim sắc.Oành đùng đùng!Một trận tiếng gầm rú thật lớn vang lên, âm ba vô hình đánh tan đại bộ phận đao khí.
Tiểu bộ phận đao khí bổ vào trên người Vương Trường Sinh, Lưu ly kim thân bị phá.
Quần áo trên người Vương Trường Sinh rách tung toá, hai tay có không ít vết máu.
Nếu không có âm ba và Lưu ly kim thân chắn đi đại bộ phận thương tổn, cộng thêm nhục thân hắn cường đại, Vương Trường Sinh đã sớm chết rồi.Đồng thời trong lúc đó, trên đỉnh đầu bọn họ dao động cùng nhau, một cự chưởng màu lam dài mấy trượng hiện lên giữa không gian trống rỗng, nhanh chóng chụp về phía bọn họ.Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên một trận lam quang chói mắt.
Một lớp thuỷ mạc màu lam hiện lên giữa không gian trống rỗng, che kín hai người bọn họ.
Chính là Thuỷ nguyệt huyền quang, có thể bắn ngược lại đại bộ phận công kích.Vang lên một tiếng trầm nạng, cự chưởng màu lam chụp lên trên lớp thuỷ mạc.
Thuỷ mạc lõm đi xuống, rất nhanh lại khôi phục bình thường, bắn ngược cự chưởng màu lam ra ngoài.Ba khoả Sơn hải châu xoay quanh một cái, đánh về hướng Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân.Trường đao màu vàng trong tay Thất Tuyệt đao hoàng bổ tới hư không, kim quang chợt loé, bay ra hơn trăm đạo đao khí kim sắc.Liên tiếp vang lên tiếng kim thiết giao nhau trầm đục, ba khoả Sơn hải châu bay ngược ra ngoài.
Mặt ngoài xuất hiện một mảng lớn bạch ngân.Rống!Vang lên một tiếng rống quái dị đến cực điểm, Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân cảm thấy thân thể mềm nhũn, không thể vận dụng pháp lực.Hơn trăm cây trân kỳ màu trắng bay tới, hoá thành hơn trăm đạo bạch quang, nhập vào bốn phía Thất tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân, sau đó biến mất không thấy.Ngay sau đó, chợt loé lên bạch quang, gió mạnh mãnh liệt.Thất Tuyệt đao hoàng cùng Trấn Hải thượng nhân chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, chợt xuất hiện bên trong một mảng băng thiên tuyết địa.
Gió lạnh gào thét, từng bông tuyết lớn từ trên trời cao rơi xuống.“Phu quân, chàng không sao chứ!”Uông Như Yên thân thiết hơi, ăn vào một giọt ngàn năm linh nhũ.Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, cũng ăn vào một giọt linh nhũ rồi nói: “Ta không sao.
Phu nhân, chúng ta dùng trận pháp giết chết bọn họ.

Ta cùng không tin trận pháp bậc bốn lại không giết chết được bọn họ.”Bọn họ có linh ngũ ngàn năm, còn có trận pháp bậc bốn.Ngay từ đầu, Vương Trường Sinh tính dùng Sơn hải châu bày trận.
Nhưng mà Thất Tuyệt đao hoàng, Trấn Hải thượng nhận và Tử Âm tiên tử căn bản không có hắn cơ hội.
Bọn họ đành phải tập trung hoả lực, trước giết chết Tử Âm chân nhân sau đó lại bay ra trận pháp.Sơn hải châu có thể bố trí hai loại trận pháp thuộc tính khí hậu, lại không làm gì được Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân.
Bộ trân pháp bậc bốn này là Hàn sương vây linh trận, công thủ nhiều mặt.
Vương Trường Sinh muốn lợi dụng trận pháp giết chết Thất Tuyệt đao hoàng và Trấn Hải thượng nhân.Oành đùng đùng!Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, Thất Tuyệt đao hoàng cùng Trấn Hải thượng nhân điên cuồng công kích trận pháp.
Trận bàn trên tay Vương Trường sinh và Uông Như Yên phát ra từng tiếng tiêm minh chói tai, linh quang không ngừng loé ra.Bọn họ vội vàng rót pháp lực vào trận bàn, cũng đánh vào đó từng đạo pháp quyết.Tầng thứ ba mươi sáu, Tống Thiên Dương và Mộc Nguyệt Hoa sắc mặt tái nhợt.
Nếu chỉ là hai tu sĩ Kim Đan tầng chín và một tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ thi triển bí thuật và pháp bảo uy lực cường đại còn có thể quyết chiến một trận.

Nhưng mà Vạn Thú chân nhân chăn nuôi nhiều con thượng phẩm bậc ba linh thú, mỗi một linh thú đều có thần thông không nhỏ.Một đạo đao khí màu đỏ dài hơn mười trượng bổ tới.
Nơi nào đao khí màu đỏ đi qua, đều phát ra tiếng xé gió chói tai, giống như hư không cũng đều bị chém rách.Trên thân hai người Tống Thiên Dương và Mộc Nguyệt Hoa phân biệt sáng lên kim quang và ngân quang chói mắt.
Kim quang cùng ngân quang giao sí vào nhau, biến thành một đồ án âm dương.
Đao khí màu đỏ bổ vào trên đồ án âm dương, nhất thời biến mất không thấy, giống như chìm vào trong biển lớn vậy.Tiếng rồng ngân vang lớn, một con giao long màu xanh từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh vào trên đồ án âm dương.
Đồ án âm dương bị giao long xé vỡ nát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.