Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1137: Đắc Thủ 2





Vương Trường Sinh cũng thấy rõ ràng bản thể của ba đạo kim quang.
Rõ ràng là ba bánh xe lớn bằng bàn tay, mặt ngoài vô cùng sắt bén.Lão giả áo vàng lấy ra một phi toa ánh vàng rực rỡ, mặt ngoài xuất hiện lượng lớn hồ quang.
Đánh vào đó một đạo pháp quyết, vang lên tiếng sét lớn.
Một tia chớp màu vàng bay ra, hung hăng đánh lên trên người Vương Trường Sinh.
Mảng lôi quang màu vàng che kín thân thể Vương Trường Sinh.Hắn tháo hồ lô màu vàng bên hông xuống, đánh vào đó một đạo pháp quyết.
Tiếng xé gió vang lên mãnh liệt, bay ra vô số sa lịch màu vàng.

Hoá thành một đại cự quyền màu vàng, hung hăng đánh về hướng lôi quang.Vương Trường Sinh nháy mắt bị đánh bay ngược ra ngoài, dừng ở trùng trùng tường đá.
Kim thân lưu ly đã muốn vỡ, hai tay có để nhìn thấy một ít vết máu, quần áo trên người có chút rách nát.“Không hổ là tu sĩ Kim Đan tầng chín, nắm bắt thời cơ thật chuẩn.
Nếu không phải nhục thân của ta cứng chắc hơn tu sĩ bình thường, chỉ sợ đã chết rồi.”Vương Trường Sinh thầm giật mình, sắc mặt có chút ngưng trọng.Oành đùng đùng!Một trận tiếng gần rú đinh tai nhức óc vang lên, một mảng lớn lôi quang màu lam che kín con rết màu vàng.
Hơn phân nửa thân thể của con rết màu vàng bị bụi gai quấn chặt.
Song đồng thử biến thành viên cầu màu vàng bay dựng lên, nhập vào bên trong lôi quang, đất núi rung chuyển.Cùng lúc đó, mấy ngàn con Thôn kim nghĩ cũng cắn nuốt gần hết ong mật màu vàng.
Mấy ngàn con Thôn kim nghĩ hoá thành một cây cự kiếm hơn mười trượng, chém thẳng đến lão giả áo vàng.Lão giả áo vàng hoảng sợ thất sắc, hắn vạn lần không ngờ tới, linh thú của Vương Trường Sinh lại lợi hại như vậy.Một tiếng rống quái dị đến cực điểm vang lên, viên luân màu vàng biến mất không thấy.
Ba viên luân màu vàng rơi rớt trên mặt đất.
Đúng vậy, chính là tiếng rống của Trấn hải viên.Lão giả áo vàng cảm thấy tay chân như nhũn ra, toàn thân không một chút pháp lực.Một hạt châu lớn bằng một gian phòng công kích đến, nện chuẩn xác lên người lão giả áo vàng.Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lão giả áo vàng bị đè thành thịt nát, không còn hơi thở.Vương Trường Sinh thở phào nhje nhõm một hơi.
Nếu không phải hai người lão giả áo vàng mưu hại hắn, hắn cũng sẽ không hạt sát chiêu.
Nói đến cùng, cũng là do tham niệm quấy phá.Bởi vì lão giả áo vàng bày ra trận pháp, tất cả những gì phát sinh trong hang động, ba người Nghiễm Đông Nhân đều không biết, Uông Như Yên lại rất rõ ràng.Tu luyện Đồng tâm thuật, ở trong một khoảng cách nhất định, những gì Vương Trường Sinh suy nghĩ, Uông Như Yên đều biết.“Quảng đạo hữu, bọn họ giở trò gian trá, muốn mưu hại phu quân, đã bị phu quân giết.
Như thế này đi, chúng ta cùng nhau giết bọn họ, phần của bọn họ chúng ta chia đều.”Uông Như Yên truyền âm cho Nghiễm Đông Nhân.
Bọn họ sợ nhất là loại tán tu không có trói buộc này.

Một khi đắc tội tán tu, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.Nghiễm Đông Nhân nghe xong lời này, ánh mắt có chút kinh nghi bất định.
Không rõ ràng lắm thật giả trong lời nói của Uông Như Yên.Lấy giao tình của hắn và lão giả áo vàng, lão giả áo vàng sẽ không trở mặt.
Nhưng Vương Trường Sinh là Kim Đan tầng bảy, hắn cũng không có can đảm lấy một địch hai.Trong sơn động truyền ra một tiếng nổ, vẻ mặt Vương Trường Sinh kích động, từ tronng sơn động chạy ra.
Vẻ mặt tức giận cất lời:“Đáng chết, bên trong có một con yêu thú bậc bốn!”“Cái gì? Còn một con yêu thú bậc bốn?”Thiếu phụ váy lam cùng người nam áo bào đỏ biển sắc, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.Đúng lúc này, Nghiễm Đông Nhân ra tay, đỉnh đầu hiện ra vô số ảnh lửa.
Hoá thành một cây thái đao thật lớn, hung hăng bổ về phía thiếu phụ váy lam.Thiếu phụ váy lam ngọc dung đại biến, vội vàng lấy ra một cây tiểu tán màu lam chống đỡ.
Sau đó thả ra một màn thuỷ mạc lớn bảo vệ mình.Khanh!Một tiếng trầm nặng, thuỷ mạc màu lam chặn đứng công kích của Nghiễm Đông Nhân.Nhân cơ hội này, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Nghiễm Đông Nhân ba người hoá thành ba đạo độn quang.
Bay dọc theo sơn động, bởi vì lo lắng đụng phải cấm chế, bọn họ không dám bay quá cao, chỉ bay cách mặt đất một trượng.Bọn họ một bên chạy trốn, một bên khống chế pháp bảo và linh thuật công kích thiếu phụ váy lam và người nam áo bào đỏ.Nghiễm Đông Nhân cùng Uông Như Yên không tiếp tục rót pháp lực vào trong trận pháp.
Trận pháp rất nhanh đã bị đám Hải đảm thú phá vỡ.Thiếu phụ váy lam và người nam áo bào đỏ sợ tới mức hồn muốn bay ra ngoài.

Hai người một bên lấy ra pháp bảo, một bên ngăn đám người Vương Trường Sinh công kích, rồi lại vội vàng bay về phương hướng ngược lại.Ngươi nam áo bào đỏ phản ứng chậm, bị mấy chục bụi gai từ dưới đất chui ra, nhanh như tia chớp cuốn lấy chân phải hắn.Hải đảm thú phát ra một tiếng rống quái dị, trong miệng phun ra một tia chớp thô to màu vàng lớn bằng cánh tay trẻ con.
Đồng thời trên lưng bay ra vô rõ mũi nhọn, công kích người nam áo bào đỏ.Vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, người nam áo bào đỏ bị vô số mũi nhọn xuyên thủng thân thể.
Ngã trên đất, khắp nơi đều là máu đen.Thiếu phụ váy lam tốc độ có vẻ nhanh hơn, một bức màn sáng màu lam bao bọc nàng, bay về hướng trên núi.Oành đùng đùng!Một trận tiếng lôi minh thật lớn vang lên, trên trời cao chợt xuất hiện kia chớp màu đen.
Đánh chuẩn xác lên người nàng, xuyên thủng thân thể.Thân thể Hải đảm thú co thành một đoàn, hoá thành một viên cầu thật lớn màu vàng, lăn về hướng ba người Vương Trường Sinh, tốc độ rất nhanh.Vô số bụi gai màu xanh từ lòng đất chui ra, nhanh chóng bện thành một tấm lưới lớn, lập tức che kín viên cầu vàng.Viên cầu màu vàng rất nhanh chuyển động, phun ra một mảng lớn nọc độc màu vàng.
Nọc độc rơi lên trên tấm lưới, bốc lên một trận khói nhẹ.
Mặt lưới lớn màu xanh bị ăn mòn thành một cái động lớn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.