Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1117: Hộ Tộc Linh Cầm Lôi Phượng





Cự ưng màu đỏ kích tức có chút uể oải, long chim rơi xuông không ít.
Cự giải màu trắng bên ngoài có chút cháy đen, hai càng không cánh mà bay.“Không cùng các ngươi chơi nữa, đây là thời điểm kết thúc.”Vương Mạnh Bân lẩm bẩm, bên ngoài thân phát ra ánh sáng bạc chói mắt.
hai đạo lôi mâu thô to màu bạc bay ra, đánh thẳng tới đến cự giải màu trắng và cự ưng màu đỏ.Vương Mạnh Bân tu luyện “Tử tiêu thiên lôi quyết”, tu luyện đến Trúc cơ kỳ, có thể nắm giữ được hai môn phái.Phá linh lôi mâu, nhìn chung thì cũng là lôi điện bình thường không có gì khác biệt, nhưng thật ra uy lực rất lớn, da thịt yêu thú bị Phái linh lôi mâu đánh trúng, bất tử cũng tàn.
Đương nhiên cái này muốn xem đẳng cấp của người tu luyện cùng cấp bậc yêu thú.Tử tiêu bí lôi, sấm sét lôi điện màu tím, uy lực so với lôi điện bình thường không chỉ gấp đôi.Cự ưng màu đỏ phản ứng rất nhanh, vuốt cánh, hai cánh vỗ mạnh, mấy chục viên hỏa cầu màu đỏ bay ra, nó nhân cơ hội tạo khoảng cách cao.Oành đùng đùng!Lôi mâu màu bạc và hỏ cầu màu đỏ chạm vào nhau, trong nháy mắt bạo liệt mở ra, xích ngân lưỡng mang trên không nổ ra, giống như phóng pháo hoa vây, lộng lẫy vô cùng.

Từng cổ đại khí cường đại nhanh chóng khuếch tán ra.Cự giải màu trắng đã bị thương nặng, nhưng vốn không có phản ứng nhanh như vậy, nó chỉ kịp phun ra một mảng hàn khí màu trắng, hóa thành một bức tường băng cao màu trắng mấy trượng, che trước người nó.Oành đùng đùng!Tường băng màu trắng giốn như giấy vậy, một phát liền bị phá.
Lôi mâu màu bạc dễ dàng xuyên thủng bức tường băng màu trăn, đánh vào người cự giải màu trắng, xuyên thủng thân thể của nó.Cự giải màu trắng ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, hóa thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.Một trận xé gió vang lên, mấy chục viên hỏa cầu màu đỏ từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía Mạnh Bân.Vương Mạnh Bân không chút hoảng hốt, hai tay hắn chà xát, bên ngoài thân ngân quang đại trướng, từng mảng lớn tia chớp màu bạc bay ra, nghênh đón.Oành đùng đùng!Một trận tiếng hét gầm rú vang lên,tia chớp màu bạc đánh nát mấy chục viên hỏa cầu màu đỏ.Một tiếng thanh minh, cự ưng màu đỏ đáp xuống, một đôi lợi trảo hung hăng, chụp vào đỉnh đầu Vương Mạnh Bân.Vương Mạnh Bân khóe miện để lộ ra chút châm chọc, há miệng, một đạo tia chớt màu tím to bằng ngón tay bay ra, chuẩn xác đánh trên người cự ưng màu đỏ.Một tiếng thê lương kêu to vang lên, thân thể cự ưng màu đỏ có một lỗ máu, từ trên cao rơi xuống, thi thể chưa kịp rơi xuống mặt đất, liền hóa thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Mạnh Bân sẽ truyền tông đến tầng thứ chín, cùng quyết đấu với Hạ phẩm yêu thú bậc ba.Hắn đã muốn tu luyện đế Trúc cơ tầng sáu, bằng vào hai bí thuật, đối phó với hai con Thượng phẩm yêu thú bậc hai không có vấn đề gì.
Đối phó với Hạ phẩm yêu thú bậc ba thì quá miễn cưỡng.Làm người phải tự đánh giá mình, Vương Mạnh Bân lập tức bóp nát truyền tống phù, truyền tống đi ra ngoài.“Mạnh Bân, ngươi không sao chứ, ngươi đánh không lại hai con Thượng phẩm yêu thú bậc hai kia sao?”Vương Thu Hâm nhíu mày nói, Vương Mạnh Bân tu luyện địa phẩm công pháp, với tu vi Trúc cơ tầng sáu, đánh không lại hai con Thượng phẩm yêu thú bậc hai? Cái này không thể nào nói nổi.”“Gia chủ, ta đã đánh bại chúng nó.
Nhưng tu vi của ta còn chưa đủ cao, ta không thể cùng với yêu thú bậc ba quyết đấu.
Tiếp theo, tầng thứ tám huyễn hóa ra ba con Thượng phẩm yêu thú bậc hai.
Từ từ gia tăng độ khó khăn, chờ thực lực của ta đủ cường, lại quyết đấu với Yêu thú bậc ba.”Vương Mạnh Bân chi tiết nói, tầng thứ bảy và tầng thứ tám đề huyễn hóa ra Thượng phẩm yêu thú bậc hai, khác nhau là tầng thứ bảy chỉ có thể huyễn hóa ra một con yêu thú, mà tầng thứ tám có thể huyễn hóa ra được nhiều con yêu thú.

Hắn tính từ từ tăng mạnh độ khó.Vương Thu Hồng hài lòng gật gật đầu, tán dương: “Không sai, khong kiêu không nóng nảy, làm việc cẩn trọng.”Nhưng Vương Mạnh Bân là Trúc cơ tầng sáu, đi khiếu chiến với Yêu thú bậc ba quả thật là cso miễn cưỡng.
Từ điểm này có thể thấy được Mạnh Bân biết tiến thối, không đánh khi không nắm cahức được chiến thắng.
Đối với thực lực của mình lại có thanh tỉnh nhìn nhận, không có mù quáng tự đại, điểm này rất được đáng quý.Đương nhiên, Vương Mạnh Bân có thể nhận thức được điểm này, không rời khỏi đám người Vương Thu Hồng dạy bảo.Vương Thu Hồng mười phần quan tâm Vương Mạnh Bân, chỉ cần là chuyện tình của Vương Mạnh Bân, vô sự toàn diện, hắn đều rành mạch, không có biện pháp.
Vươn gia lập tộc hơn trăm năm, Vương Mạnh Bân là một mầm tốt nhất, ngầm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã.Nhà ấm dưỡng hoa không lớn, Vương Thu Hồng rất quan tâm đến cuộc sống tu luyện của Vương Mạnh Bân, thường xuyên dạy hắn, để tránh Vương Mạnh Bân quá mức tự phụ.
Xem ra hiện tại, Vương Mạnh Bân cũng không quá tự phụ, ngược lại đối với mình còn có thanh tỉnh nhận thức.“Người là sống, ngươi ở Huyễn yêu tháp lịch luyện, yêu thú huyễn hóa ra đều là bình thường, rất ít có yêu thú biến dị.

Nếu là người tu tiên, sẽ càng thêm lợi hại.
Ngươi nghĩ như vậy là đúng, tự tin là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có mù quáng hay không.
Mạnh Bân, ngươi nên nhớ kỹ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, không nhên kiêu ngạo tự mãn, hiểu không?”Vương Thu Hâm tận tình khuyên dạy bảo, Vương Mạnh Bần là hắn và Vương Thu Hồng nhìn lớn lên, bọn họ hy vọng tiên đồ Vương Mạnh Bân có thể đi xa hơn.“Vâng, tôn nhi ghi nhớ trong lòng.”Vương Mạnh Bân gật gật đầu, đáp ứng.Linh dược viên, một con linh cầm màu bạc đứng trên cây Ngân hạnh lôi quả thụ, ngoại hình linh cầm rất giống với phượng hoàng, bên ngoài thân có nhè nhẹ tia chớp bắn ra, nó mở cánh, nở ra một mản lôi quang màu bạc chói mắt, trong miệng phát ra từng trận thanh minh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.