Trúc gia trang vẫn mang một mảnh bình dị, nhẹ nhàng vốn có trước đây, nơi đây dường như còn yên lặng hơn khi mà những hài tử đã được thu vào Việt tông tu luyện từ lúc bẩy tuổi khi mà đã xác định được linh căn trong cơ thể.
Thanh Hà ngồi diệt lụa bên hiên nhà ánh mắt đôi khi lơ đễnh nhìn xa xăm, nhi tử nàng đi đã được một tuần lễ, đây là lần đầu tiên nàng xa con lâu như vậy. Ngôi nhà dường như lạnh lẽo hơn khi thiếu đi tiếng cười đùa của con trẻ khiến nàng có đôi chút không quen thuộc lạ lẫm.
Nàng dừng tay đưa thoi nhẹ nhàng đứng dậy mắt nhìn qua rừng trúc, trên khuôn mặt xinh tươi hiện lên nụ cười ngọt ngào như mùa xuân mới chớm, làn gió như kẻ thích đùa khiến tà áo bay bay.
Thiếu nữ bế trên tay một tiểu nam hài từ trên cao hạ xuống sân nhà, tiểu nam hài vui vẻ nhảy xuống đất dang hai tay chạy về phía nàng líu lo:
- Mẫu thân, minh minh về rồi!
Thành Hà đưa tay đón nhi tử vào lòng, nàng ôm thân thể nhỏ bé ấy thật chặt, khẽ hít hà mùi hương trên mái tóc quen, nàng thơm nhẹ lên vầng trán giọng hiền dịu ánh mắt trìu mến:
- uh! Minh Minh đi chơi có vui không?
Gióng cảm nhận sự thân thuộc trong lòng mẫu thân, thật ấm áp:
- Minh Minh vui, nhưng rất nhớ người.
Thanh Hà mỉm cười vuốt vẻ đầu nhị tử:
- Mẫu thân, cũng rất nhớ minh minh.
Nhìn thấy trong sân thiếu nữ lạ mặt đang đứng nhìn hai mẫu tử mình, Thanh Hà cảm nhận được hơi thở yêu khí cường đại của yêu thú Nguyên Anh trung kỳ, lòng hơi ngạc nghiên Việt tông lại có thêm nhân vật lợi hại mới sao?
Nàng để nhi tử xuống đất đưa tay xoa xoa mái tóc non mềm mượt hỏi:
- Minh Minh vị tiểu thư này là ai vậy??
Gióng nghe mẫu thân hỏi thì bi bô:
- Mẫu thân nàng là Kim Thiềm, người mà bọn Minh Minh gặp ở thành Lam Nhiên, hiện giờ làm phó Đường chủ Việt Tông.
- Vậy à! Xem ra lần này có không ít chuyện đây, tối minh minh kể lại cho ta nghe nhé!
Gióng gật gật đầu, Kim thiềm nghe thấy công tử và mẫu thân nhắc đến mình thì tiến lên hướng lễ phép:
- Kim Thiềm bái kiến phu nhân.
Thanh Hà gật đầu:
- Kim phó đường chủ khách khí rồi! Ta phải cảm tạ Kim cô nườn đã đưa nhi tử ta quay trở về an toàn mới đúng.
Kim Thiềm lắc lắc đầu không dám:
- Đó là việc Kim Thiềm nên làm. Đâu dám để phu nhân cảm tạ.
Thanh Hà dùng thần thức khẽ đảo qua người của Kim Thiềm, Kim Thiềm không ngăn trỏ vì phu nhân là mẫu thân của công tử, hơn nữa nàng không ngăn trở được vì qua lời của mọi người nàng cũng đã biết tới sự cường đại của phu nhân.
Thanh Hà nhìn Kim Thiềm rồi lẩm bẩm ngạc nghiên:
- Thì ra là Kim Thiềm Thừ. Đúng là hiếm có không nghĩ tới ở Lam Nhiên lại xuất hiện, lại là Nguyên Anh trung kỳ Việt tông nhặt được bảo rồi!
Kim Thiềm ngạc nghiên vì rất ít người có thể nhận biết được bản thể của nàng:
- Phu nhân tuệ nhãn như đuốc thật học rộng hiểu sâu, được gia nhập Việt Tông chính là phúc khí của Kim Thiềm, sau này mong Phụ nhân dạy bảo thêm.
Thanh Hà lắc đầu thu hồi sự kinh ngạc của mình:
- Ta cũng chỉ vô tình là đọc qua một vài bản cổ thư nhắc về ngươi thôi chứ đây cũng là lần đầu tiên gặp được, dạy bảo thì không dám tự vì giữa chúng ta không quá sai biệt sau này rảnh rỗi giáo lưu là được.
Thánh Gióng cũng kinh ngạc, Kim Thiềm Thừ này Gióng cũng biết, nhưng nhất thời không nhớ đến thì ra lại đúng là Kim Thiềm thừ còn được gọi là Chiêu Tài Thiềm có khả năng hút tiền ah đúng là nhặt được bảo, phen này tiền vào như nước biển Đông rồi càng nghĩ mắt Gióng càng cao hứng.
Thanh Hà hơi cảm khái về vận khí của Việt tông, hẳn là sau này Việt Tông còn phát triển rất mạnh hơn so với bây giờ:
- Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, Kim Thiềm cô nương ở lại ăn cơm với nhà ta rồi nghỉ ngơi ở phòng Xuân Mai đi ngày mai hẵng trở về.
Kim Thiềm có chút do dự suy nghĩ, nàng mới gia nhập Việt Tông nên cũng cần thể hiện thái độ trong tông nên ngập ngừng:
- việc này thì...
Nghe mẫu thân nói vậy, Gióng nhìn thấy Kim Thiềm có chút do dự nửa muốn nửa không, dù sao có thêm người nhà cũng cảm giác ấm cúng, tươi mới hơn. Gióng bảo:
- Nàng ở lại đi mãi hãy trở về cũng không muộn.
- Dạ, vậy Tiểu Kim làm phiền
Được công tử đồng ý, Kim Thiềm liền gật đầu đáp ứng.
Thanh Hà bẹo bẹo má Gióng:
- Minh Minh muốn ăn gì để mẫu thân đi nấu nào??
Gióng chạy quanh mẫu thân tung hô:
- Chỉ cần là mẫu thân nấu món gì cũng ngon, minh minh đều thích hết.
" cốc"
Thanh Hà vui vẻ cốc đầu gióng mấy cái trách yêu:
- Tiểu tử lẻo mép chỉ biết nịnh nọt là giỏi.
- Được ta đi nấu cơm đây.
Nói rồi Thanh Hà quay lưng đi vào bếp, Kim Thiềm thấy vậy cũng nói:
- Công tử, Tiểu Kim đi giúp phu nhân.
- uk, nàng đi đi.
Kim Thiềm đi vào bếp phụ Thanh Hà, Gióng ra sạp nằm ngồi đợi ngẫm nghĩ về việc thuyết phục mẫu thân chấp nhận việc làm Đường chủ Nữ đường, nhưng băn khoăn lại không biết người có đồng ý không, vì người trước đây phong bế tu vi hẳn là có nguyên do gì đó mà.
Gióng Nằm suy nghĩ một hồi thì ngủ thiếp đi lúc nào không biết, có lẽ vì ở nhà rất thoải mãi nên Gióng được tâm thần được thả lỏng hơn ở nơi khác rất nhiều.
Nấu nướng xong xuôi, cơm nước đã được dọn đầy đủ lên nhà. Nhìn nhi tử ngủ ngon trên sạp, Thanh Hà mỉm cười nói:
- Tiểu Kim con ra gọi công tử vào nhà dùng cơm đi.
- Vâng, thưa phu nhân.
Kim Thiềm đáp lời rồi tiến về phía sạp lay lay tay Gióng nhẹ giọng thưa:
- Công tử, người dậy dùng cơm đi kẻo nguội.
Gióng nghe tiếng gọi mà gượng dậy gật đầu:
- Ân.
Gióng mở mắt gật đầu đứng dậy tiến vào nhà, Kim Thiềm lẽo đẽo theo sau, Cơm nước đều là những món ăn đơn giản thường ngày, ba người quây quần quanh chiếc mâm nhỏ trò chuyện ăn uống.
Gióng kể lại cho mẫu thân những chuyện sảy ra trong kỳ tuyển trạch đệ tử ở thành Lam Nhiên mấy hôm trước, rồi chuyện huynh đệ Thạch sanh nhận đồ đệ như thế nào, dạy đệ tử bổ củi ra sao..nhị nữ nghe chuyện Gióng kể kết hợp với lời bình luận khôi hài của Gióng thì liên tục cười vui vẻ, Không khí trong ngôi nhà tranh nhỏ trở nên tươi sáng hơn rất nhiều, bởi tình thân.
Thanh Hà chăm chú nghe chuyện mà lòng kinh ngạc một hồi, không ngờ mới có mấy ngày mà sảy ra nhiều chuyện như vậy, xuất hiện những nhân vật kỳ dị hiếm thấy, biết xung đột của Việt Tông với các tông môn khác khiến nàng có thêm vài suy nghĩ nhưng cũng không quá để nặng trong lòng.
Nhìn nhị tử vui vẻ như vậy thì nàng yên tâm rồi, còn những chuyện khác đến đâu thì tính tới đó, Việt Tông nếu đã hành sự như vây ắt có lý do và cơ sở của mình, nhị tử đã là đệ tử Việt Tông thì sau này nàng giúp chút sức lực là được.
Màn đêm buông, Trúc gia trang chìm vào trong tĩnh lặng, gió rì rào đùa trên những lá trúc đung đưa tạo ra những âm thanh đồng quê yên ả, đâu đó phía xa những ánh đèn le lói từ những ngôi nhỏ lập loè.
Trên chiếc rạp ngoài sân nhà.
Gióng nằm gối đầu trên đùi mẫu thân hưởng thụ khoảng không gian yên bình, lòng nhớ về hạ giới ngày xưa nó cũng yên bình như vậy, năm đó Gióng ba tuổi còn không biết nói, chỉ biết nằm ngửa không ngồi dậy được, cũng thường hay được đặt gối đầu trên đùi mẹ già.
Mẹ thường dùng quạt nan khe khẽ quạt cho Gióng những đêm hè, rồi được mẹ kể những câu truyện về những vị anh hùng Đất Việt, về cha Long và những chiến công thủa khai thiên.
Thanh Hà thấy nhi tử trầm tư thì đưa tay xoa xoa những sợi tóc lưa thư của Gióng:
- Minh Minh đang nghĩ gì thế?
Gióng nghe thấy mẫu thân hỏi thì ngẩng đầu nhìn người:
- Mẫu thân chắc mai Minh Minh phải lên Việt Tông tu luyện, Kim Liên, Bình Nhi với Xuân Mai cũng đã ở đó tu luyện rồi!
Thanh Hà cảm động biết rằng nhị tử phải trở về tông môn tu luyện nhưng lo lắng cho mình:
- Minh Minh lo mẫu thân ở nhà một mình buồn sao?? Vậy thì năng về thăm mẫu thân là được rồi!
Gióng líu lo nói:
- Mẫu thân, hay người lên Việt tông với Minh Minh đi. Mọi người cũng đang muốn mời người lên làm đường chủ nữ đường.
- vậy à.
Gióng gật đầu chờ đợi đáp án.
Thanh Hà có đôi chút trầm tư suy nghĩ, nhi tử nàng bái nhập môn hạ Việt Tông nàng biết rằng một ngày này sẽ đến, nhưng khi đến rồi nàng lại không đành lòng xa con vì nó còn quá nhỏ, nàng không biết khi còn đi rồi mình có thể chịu đựng được sự thương nhớ này không.
Nàng không trả lời còn mà lảng tránh hỏi:
- Bây giờ minh minh thích gì nào?
Biết mẫu thân không muốn đề cập chuyện đấy nữa thì Gióng cũng không cố gượng ép mà muốn dành thời gian cho người:
- Mẫu thân, người kể chuyện cho minh minh nghe đi.
Thanh Hà gật đầu dịu dàng hỏi:
- Minh Minh muốn nghe chuyện gì nào truyện cổ tích hay truyện cười??
Gióng nũng nịu ngoe nguẩy cái đầu:
- Mẫu thân người kể chuyện về người và phụ thân con đi, chưa bao giờ người kể cả, đi mà mẫu thân....
Thanh Hà cười gật đầu chiều con:
- Thôi được, mẫu thân sẽ kể.
Nàng nhìn vào rặng trúc xanh trong đêm lâm vào trầm tư hồi tưởng, trên khoé môi xuất hiện nụ cười nhè nhẹ, Gióng trở nên tò mò chờ đợi vì chưa bao giờ được nghe mẫu thân kể về những chuyện trước kia của người và phụ thân mà Gióng chưa từng một lần được gặp.
Kim Thiềm ngồi bên cạnh hai mẫu tử cũng trở nên mong chờ về thân phận của phu nhân, bởi sự tồn tại của phu nhân ở Trúc gia trang là một dấu hỏi lớn, một thiên tài như người từ trước tới nay nàng chưa từng biết đến.
Không gian dường như lắng đọng
Thanh Hà cất lời nhẹ dịu hiền hoà, thanh âm như tiếng nhạc du dương khiến lòng người thổn thức, nàng bắt đầu kể câu chuyện về cuộc đời mình, một câu chuyện bắt đầu từ cách đây không lâu nhưng nó chưa từng phải đi trong tâm khảm của nàng.