Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 200: Kết Đan (Trung))




Thiên Khung vần vũ như thể gã khổng lồ giận dữ trước kẻ khiêu khích uy nghiêm tối cao, sấm sét kết nối với nhau thành một mạng lưới chằng chịt, yêu thú trên thảo nguyên hoảng sợ mà chay loạn khắp nơi, chúng ngơ ngác nhìn trời trong đôi mắt tưởng như vô tri nhưng lấp lóe niềm ước ao về lực lượng.
Gióng hạ cánh xuống một mô đất cao giữa thảo nguyên, đôi vũ sí được thu lại vào trong cơ thể, gió lốc khiến vạt áo trắng tung bay phấp phới nhưng lại không thể làm thân hình nhỏ bé lay động một chút nào. Ánh mắt trong veo mang theo vẻ bình thản, Gióng nhìn lên vòng xoáy thiên kiếp trên không trung như thể muốn nhìn xuyên qua nó, bàn tay khẽ lật nhẹ triệu Báo Thiên Tháp.
Từ trong Bảo Tháp bốn luồng sáng ngũ hành bay ra, chúng lượn quanh thân chủ nhân rồi theo phương vị mà đồng thời xuất hiện trên đồi cao. Gióng đưa mắt nhìn tứ đại phân thân một lượt rồi khẽ gật đầu, tứ đại phân thân chắp tay đáp lời rồi lần nữa tiêu thất tiến vào bản thể, trong đổng tử gióng xuất hiện đồ án ngũ hành, từ đuôi mắt dòng linh lực ngũ sắc theo gió phất phơ như những dải sắc màu.
- Đến đây đi, cho ta thấy ngươi có gì Thiên Kiếp???
Gióng chắp tay sau lưng miệng khẽ cười nhẹ nói.
Thiên Kiếp như nghe được lời khiêu khích ấy, Sự vận hành càng trở nên súc tích và uy lực càng được nâng lên, tiếng đì đùng trở nên vang dội.
" Xoẹt"
"Đùng" " Đùng"
Tia Lôi kiếp như thể một ngọn giáo từ trong mây đen xuyên thẳng cả bầu trời, ánh sáng tỏa ra rực rỡ làm sáng không gian. Gióng nhìn tia thiên kiếp giáng xuống, khuôn mặt không chút đổi sắc, tay vẫn chắp phía sau mà không thực hiện một chút chuận bị nào.
" ầm"
Lôi kiếp giáng thẳng vào thân hình nhỏ bé, nhưng lại không tạo ra một chút xê dịch nào đáng kể, từng tia sét nhỏ âm ỉ bám trên lớp y phục trên tóc tai mà không để lại dù tàn tích nhỏ. Gióng khẽ thở ra một hơi khói trắng, thân thể xuất hiện một ngọn lửa nhỏ cắn nuốt tàn dư của lôi kiếp.
Gióng khẽ duỗi tay, ánh mắt nhìn phương xa lẩm bẩm:
- Cẩu Tử, lại có thêm một đàn Cẩu Tử. xem ra hôm nay không phải là ngày tốt để độ kiếp rồi!!!
- Người lúc khẩn yếu hẳn không có ý tốt lành... xem nào!!!
Sự xuất hiện của Cẩu Tử và đám người không tránh khỏi sự tra xét thần thức của Gióng, nhìn Cẩu Tử yên lặng nằm ngoài vùng tác động của thiên kiếp nên gióng cũng không để tâm đến nó nhưng đám người lạ này thì e rằng không có ý tốt, độ kiếp đối với tu sĩ là việc trọng đại nên sự xuất hiện người không rõ mục đích thì không thể không đề phòng cho được.
Từng dòng suy nghĩ nhanh hơn cả lôi điện, Gióng ngay lập tức làm ra chuẩn bị, khẽ cũi người áp bàn tay xuống mặt đất. Lấy bàn tay làm trung tâm đồ án Trống Đồng dần được hình thành, đồ án xoay chuyển tạo thành một trận pháp hư ảo, có hình người người di chuyển với các động tác sinh hoạt lao động, có Long Phượng Thần Điểu hay sóng triều thiên khung, Gióng chắp tay nhẹ hành lễ nói:
- Chư vi thiên cổ Đại Việt giúp đỡ Bản Thần một phen.
Dứt lời Gióng thu lễ, quyền đầu nắm chặt được bao phủ bởi lớp Long Lân ngũ sắc lóng lánh, đôi vũ sí lần nữa nở bung nâng người lên không trung. Việc tốt có dị biến nên không thể chậm trễ mà đợi thiên kiếp, hắn muốn đánh tan thiên kiếp này.
- Ngươi không đánh ta, vậy ta đánh ngươi... Nhất Quyền Đảo Hải
Quyền đầu tích xúc bỗng xuất lực, một nắm quyền được tạo thành bằng thủy linh lực, nó hóa lớn rồi đấm thẳng lên thiên khung, Thiên kiếp vốn dĩ đang tích súc như bị dội bởi một chậu nước lạnh mà tắt ngấm, Thủy quyền tan vỡ tạo thành một cơn mưa nhỏ rơi vãi từng hạt trên lá cỏ.
" oẳng" " oẳng"
Cẩu Tử vỗn dĩ nằm yên lặng theo dõi độ kiếp, bỗng nhiên tầm nhìn bị rối loạn bởi rất nhiều bóng kỳ kỳ lạ khiến nó ngơ ngác. những bỗng nhiên thấy một Thủy quyền phá không tạo thành một cơn mưa nhỏ, nó sợ hãi khi thấy những giọt mưa này tạo thành những vệt lõm trên mặt đất, cẩu tử vội vã bật người trốn tranh nhưng kỳ lạ là cơ thể nó bị dính mưa lại không hề bị tổn thương.
Ở một góc khác thì sự may mắn lại không xuất hiện như vậy, đám người Nhị Xuyên ai nẫy đều bất ngờ những kịp thời tạo ra lớp linh lực bảo hộ cơ thể, những nó cũng bị ăn mòn và suy yếu đi rất nhiều, thậm chí những Chiến Lang bộ lông có đôi chỗ đã bị ăn mòn lộ ra lớp da thịt.
Nhị Xuyên cảm giác biến dị đã kết thúc, hắn thu hồi linh lực lại nói:
- Thiếu gia, người này như thể đã phát hiện ra chúng ta, hắn làm vậy là để cánh cáo chúng ta. Nhưng thật không ngờ người này chiến lực không tệ, cả gan tấn công cả thiên kiếp như vậy?
Nam tử thấy động tác của Nhị Xuyên thì cũng thu lớp phong vệ lại hỏi:
- Qua đòn vừa rồi ngươi đánh giá chiến lực người này thuộc khoảng nào?? Còn trận pháp phía dưới là như thế nào??
Nhị Xuyên đưa mặt nhìn mặt đất lỗ chỗ đốm lồi lõm, đánh giá qua các Chiến Lang thì tấm tắc:
- Sát thương dạng rộng tương đương Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng vẫn đề ở đây là sau khi phá tan thiên kiếp và khoảng cách thi triển xa như vậy thì lực chiến người này đã tiệm cận Hóa Thần rồi! một là người này có thủy linh lực kì dị hoặc bảo vật tăng phúc, hai là âm thầm làm ra đề phong từ trước. Còn trận pháp này chưa từng gặp qua những hình ảnh này quá mức xa lạ, thiết nghĩ có thể là trận pháp ảo cảnh làm loạn thần thức và tầm nhìn mà thôi!
Trận pháp phía trước khiến hắn có chút mờ mịt, hắn đã gặp qua không ít trận pháp kỳ quái nhưng ảo cảnh này đưa tới cảm giác không thực từ hình dáng đến y phục... nó như thể không thuộc về bất cứ một đối tượng nào hắn từng gặp qua, đó là những ảnh tượng người quá to lớn và những loại yêu thú kì dị chưa thấy qua ở sâm lâm hay yêu phổ từ trước đến giờ.
Nam tử nghe vậy thì cũng có chút nghi hoặc trước sự băn khoăn của Nhị Xuyên vì hắn chưa thấy lão hôm nay có sự do dự khác thường như vây. vốn dĩ lão là người một khi đưa ra suy nghĩ đều nhất quán trong tất cả những người hắn biết.
- Nhị ca, ta thấy hay là thôi đi! người ta đang độ kiếp chúng ta cũng không nên can dự vào làm gì? nhân vật khác thường như vậy ắt có thân phận không thể tầm thường đâu, lần này chúng ta có việc nơi thân nên không tiện chậm trễ ở nơi này làm gì.
Nữ tử thúc Chiến Lang tiến lại, nàng cũng như Nhị Xuyên có chút bất ngờ trước đòn cảnh cáo, nó tưởng chừng như hời hợt của người lạ mặt này nhưng lại khiến người khác không thể băn khoăn suy nghĩ, nàng vốn dĩ không muốn vướng vào rắc rối gì không cần thiết vì dù sao nhiệm vụ được giao vẫn là ưu tiên hàng đâu đối với nàng.
Chúng nhân nghe nàng nói vậy không khỏi hướng về Nam tử chờ đợi quyết đinh của hắn, Nam tử có chút không vừa ý trong lòng với thái độ của những người này, Nhưng đoàn đội đông như vậy thì có gì phải suy nghĩ chứ?hắn cười nhạt không cho là đúng nói:
- Ở Cổ Nội này ta không tin ai có thân phận khiến cho ta phải e ngại mà không can dự vào, chỉ chút chuyện thì chậm trể bao nhiêu??? tới cho ta, ta muốn xem tên này là ai, có cái gì khác thường??
Nói rồi hắn đạp nhẹ chân vào thân thể Chiến Lang, cả người hắn lơ lửng trên không trung. Chiến Lang xuất một tràng Lang khiếu rồi bật người lao về hướng độ kiếp phía trước, những người khác thấy vậy thì không thể làm khác, cũng đồng loạt tung người lên không, theo phía sau đàn Chiến Lang họ ngự không tiến về phía người đang độ kiếp.
Gióng thấy vậy thì không khỏi bất đắc dĩ, nhưng thiên kiếp vẫn chưa dứt nên không thể phân tâm mà giải quyết họ được, trước tiên phải xử lý thiên kiếp trước hi vong trận pháp không khiến người khác thất vọng, quyền đầu lần nữa tích súc lực lượng, nhưng ngoài ý muốn là một điều bất ngờ nho nhỏ xuất hiện.
Đó chính là Cẩu Tử, nó ngồi yên lặng giữa thảo nguyên nhưng đôi tai bất cử động, dường như nó cũng đã phát hiện đối tượng di chuyển đến, nó đứng dậy xoay người lại hướng về phía đàn Chiến Lang cất một tiếng tru dài:
" Gâu uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"
" Gâu uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu"
Đàn Chiến Lang như gặp được sự khiêu khích mà chiến chúng không thể bỏ qua, chúng đồng loạt đổi hướng tiến về phía Cẩu Tử. Nhưng nó không hề chạy trốn mà chỉ lúc lắc đầu và thân thể để hất tung chút bụi đất và lá cỏ dính trên người và nó chờ đợi.
Đám người Nam tử không khỏi bất ngờ trước tình huống này nên cũng đều hướng về phía con chó nhỏ cơ thể có chút tàn tạ này. Gióng hơi nhíu mày một chút rồi như hiểu điều gì đó chỉ mỉm cười, trên cơ thể ngũ hành linh lực bùng phát, ánh mắt lần nữa hướng về thiên khung nơi thiên kiếp lần nữa súc tích lại với uy lực khác hẳn với những lần trước.
Bóng Chiều dần tắt, hoàng hôn đỏ rực dần khuất phái trân trời, trăng non mờ ảo đã lấp ló trong hư vô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.