Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 179: Ta tên là Đại Nhân, đây là Đại Ca và Đại Thiếu




Một đầu Bạch Lang to lớn chạy luồn lách qua những đại thụ, ánh mắt nó đã đỏ ngầu răng nanh sắc nhọn xuất hiên nơi miệng máu, song hành bên cạnh là hai đầu hắc Bạch song hầu, phía sau lưng đám hầu tử hầu tôn từ khắp nơi tụ tập lại đu bám trên ngọn cây đuổi theo sau.
- Lang thiếu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào??
Gióng cước bộ không đổi so ra vẫn theo kịp, suy nghĩ trong đầu mà hỏi rõ thực hư.
Lang Thiếu miệng máu mấp máy, thanh âm nhân loại vàng lên:
- Tiểu San vốn là thành viên trong nhóm cảnh giới vành đai ngoài Đầm Sương Bạc, nó cùng những con khác phát hiện có mấy đội ngũ nhân loại xâm nhập vào nên tiến hành theo dõi, không may bị đối phương phát hiện và sảy ra xung đột, nó quay về báo tin nhưng bị truy sát may mắn thoát được.
- Số lượng nhân loại tiến vào như thế nào?? có nắm được số lượng cụ thể không??
Bạch Mao nghe vậy trong lòng có chút lo lắng không nhẹ, cao tầng đã tụ tập vào trong trung tâm nên yêu thú thủ hộ bên ngoài không quá cường, nếu nhân loại quá nhiều và cường đại thì không dễ đối phó đâu.
- Phát hiện khoảng bốn năm tốp nhân loại, số lượng ước chừng cỡ hơn ba trăm còn cường giả thì không rõ ràng, bởi vì thực lực bọn Tiếu Sản không đủ nên khó có thể ước định.
Lang thiếu lắc đầu nói ra những thông tin mà Tiểu San truyền đạt lại nói cho hai người Gióng biết.
- Hầu Ca, ta nghĩ lúc này chưa nắm rõ tình hình địch nhân nên để các hầu tử ở lại thì hơn, tránh đánh động tới nhân loại đồng thời nên cho chúng vào báo với lại với Lão Hầu Vương.
- Chuyện này ta nghĩ không hề đơn giản, ba chúng ta theo đuôi chúng trước xem tình hình rồi tính.
Từng suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xẹt qua, Gióng nói với hai người về suy nghĩ của mình, đám người Tiểu Tuyết vừa mới xâm nhập không lâu lại có người tiếp tục tiến vào, điều này không thể là trùng hợp được.
Hai đầu yêu thú nghe vậy không khỏi ánh mắt lấp loé, đúng là bọn chúng không thể không đề phòng khả năng đó, nếu đối phương quá cường đại thì yêu thú đi nhiều chỉ tổ tổn thất phí công.
Bạch Mao gật đầu nói:
- được để ta báo cho các huynh đệ lưu lại.
Nói rồi Bạch Mao không dừng chạy mà vẫn giữ nguyên cước bộ, giơ hai tay đập vào ngực lớn cất tiếng thông báo:
" Bộp"
"Bộp"
" Bộp"
" Bộp"
- Khẹc..khẹc....kẹc...khẹc...
- hú....hú...hú.. hú....
Đám hầu tử hầu tôn vắt vẻo trên cành cây, lắng tai nghe chỉ thị nhìn nhau đều dừng hẳn lại không đi theo nữa, chúng im lặng tụ tập lại trên những ngọn đại thụ để đợi chỉ thị tiếp theo, có một toán nhanh chóng hướng về sâu trong Đầm Sương Bạc rời đi.
Ba đầu yêu thú liên tục di chuyển đổi hướng trong sâm lâm, Lang thiếu dẫn đầu tìm tới địa điểm mà Tiểu San cho biết, càng tới gần khiến nó càng trở nên vội vã hơn.
Những dấu tích chiến đấu dần dần xuất hiện trong trong tầm mắt, mùi huyết hồng đã phảng phất trong không khí, ánh mắt hai đầu thú dần có chút chuyển qua huyết sắc.
Gióng thấy vậy liền nói:
- Hai vị huynh đệ, hẳn đã gần tới hiện trường chiến đấu, chúng ta nên chậm cước độ lại bí mật thì hơn, tránh đánh rắn động cỏ, cố gắng bình tĩnh một chút.
- Được...
- nhưng... các huynh đệ của ta đang gặp nguy hiểm..
Bạch Mao gật đầu đáp ứng, nhưng Lang thiếu có chút ngập ngừng lo lắng cho sự an toàn của những yêu Lang, Gióng thấy vậy cũng không thể có ý tứ trách hắn được đành khuyên giải:
- Lang thiếu, giờ chưa biết đối thủ ra sao, chúng ta cứ như vậy xông vào trái lại thành nguy hiểm cho chúng, khiến nhân loại lo lắng mà diệt sát quyết liệt hơn, hơn nữa lại càng nguy hiểm cho chúng ta.
- Hắc huynh đệ nói phải, Lang thiếu ngươi đừng quá xung động, chúng ta cần biết tình hình cụ thể trước đã.
- được rồi! Ta nghe hai người..
Lang Thiếu nghe hai người nói vậy thì cũng hiểu rõ thiệt hơn, nó liền giảm cước bộ xuống cẩn thận buông thần thức cảnh giác.
Gióng nghĩ ngợi liền biến hoá thân thể Hắc Viên trở lại thành hắc giáp tướng quân, hai đầu thú thấy vậy thì mắt tròn xòe kinh ngạc:.
- hắc huynh đệ, phương pháp biến hình thật kỳ quái...
- đúng vậy ah, nhìn không thể rõ thực hư luôn, như thể là nhân loại thực sự vây...
Gióng trong lòng cười khổ nói:
- Thực ra cũng chẳng có gì kỳ quái đâu, chỉ là khoác lên mình bộ giáp có tác dụng ngăn cản thần thức mà thôi! Đây là nhẫn thuật mà ta học được từ một nhẫn giả người ở Thành Phù Tang, nó cũng không có gì hiếm lạ vì các huynh gặp lần đầu nên mới thấy ngạc nhiên.
- Thành Phù Tang sao?? Nó là ở đâu vậy??
- Phù Tang?? Ta cũng chưa nghe thấy bao giờ.
Hai đầu thú nghe vậy không che dấu được sự hiếu kỳ của mình về danh tự xa lạ này.
- ta cũng chỉ tình cờ gặp được người tới từ nơi đó thôi! Chứ chưa từng được đặt chân đến, nghe nói đó là một thành trì lớn tiếp giáp với đại hải, nhân loại ở đó hay tu luyện những bí pháp như vậy.
Điều Gióng nói là hoàn toàn là sự thật, vì cũng đã từng được nghe qua Tiêu Mạt kể lại, nhìn hắn biểu diễn qua vài lần làm Gióng cũng có chút hiếu kỳ về toà thành kỳ quái này.
- Ta nghĩ các huynh cũng nên hoá hình nhân loại thì hơn, để nếu không may bị chúng nhận ra thì chúng ta có thể xuất kỳ bất ý mà tấn công, hoặc cũng tiện trộn lẫn vào mà nằm vùng tìm cơ hội ra tay nhất kích tất sát.
Nhìn hai đầu yêu thú vẫn trong kinh ngạc, Gióng nói đưa tay ra dấu chặt chém khiến hai người Bạch Mai hoàn tỉnh gật gù thầm kêu ý hay.
Thân thể hai người nhanh chóng biến đổi thành hình dáng nhân loại trong chớp mắt.
Lang Thiếu một thân Bạch Y tay cầm quạt xếp tóc bạch kim, khuôn mặt góc cạnh nhưng khiến người khác cảm nhận được một sự lạnh lùng toát ra từ trên cơ thể, ánh mắt lấp loé tinh ranh và sự gian xảo.
Bạch Mao thì mặc một thân thanh y bạch phát tiếu niên có khuôn mặt nhỏ dài với dáng người dong dỏng cao, tay cầm côn vác lên vai bộ dáng tinh nghịch linh hoạt, tay thì thoảng không yên gãi đầu gãi tai ngó nghiêng xung quanh.
Nhìn bộ dáng hai người Gióng khẽ gật đầu nói:.
- Chúng ta đi thôi! Các huynh nhớ kỹ nếu gặp gỡ nhân loại thì đừng bộc phát ra yêu khí, bộ dáng cũng đứng đắn một chút... Mọi chuyện còn lại thì cứ để ta lo.
- Được rồi.
Hai đầu yêu thú gật đầu đáp ứng sẽ theo sự chỉ thị của Gióng.
Lang Thiếu tiếp tục là người dẫn đường cho hai người tiến bước về phía trước, càng đi cánh mũi hắn càng khẽ nhăn lại bởi mùi máu huyết dần trở nên nồng đậm.
- hừ... Giết hết bọn chúng đi, chỉ là mấy đầu Lang yêu mà dám ngăn cản chúng ta.
- Mẹ nó, dám cắn lão tử... Lão tử muốn đem ngươi về nấu cao..
- giêt~~~~
- Gừ..... Gừ....gư.....
" Xoẹt" xoẹt"
- á~~~~~~`
Thanh âm chém giết tiếng chửi rủa ở phía trước trở nên vang vọng truyền lại, khiến ba người trở nên cẩn thận hơn khẽ cúi thấp người, dò dẫm tiến lại gần chăm chú dõi mắt quan sát.
Vén cành cây xoã từ trên cao xuống, trước mắt họ hiện ra khung cảnh chém giết hỗn loạn, thi thể yêu lang nằm xung quanh không ít, xác nhân loại cũng là một đống ngổn ngang, cây cối ngả nghiêng cỏ dại đã đổ sạp xuống, vết máu bắn tung toé trên lá cỏ.
Nơi trung tâm gần hai mươi đầu Lang thú toàn thân có nhiều vết thương, máu huyết khiến cho lông lá ướt nhẹp nhưng vẫn dựng đứng lên, ánh mắt đã là một màu đỏ ngầu đầy thú tính cuồng dã, hàm răng nhẹ ra dữ tợn dính nước dãi chảy dài.
Chúng bị bao vây lại bởi hơn năm mươi tu sĩ nhân loại, cũng trong tình trạng thảm hại không kém, hai bên dè chừng lẫn nhau rồi tìm cơ hội bất ngờ xuất thủ tấn công kẻ thù của mình.
Tu Sĩ nhân loại phi kiếm bay lượn trên không trung mà chém tới, pháp lực công kích đủ các màu sắc hình thái dần thu hẹp vòng vây lại, thấy Lang thú nhảy tới tấn công thì vội dựng bảo hộ pháp lực chống đỡ, nhưng có kẻ không kịp thì cổ hay các bộ vị bấy kỳ đã bị cắn nát.
Lang thú cấp thấp chiến đấu vẫn dựa vào lực lượng cơ thể tốc độ là chính, bởi pháp lực chưa có thể biến hoá như nhân loại nên vẫn có chút đơn giản, thân thể mỗi lúc càng nhiều vết thương hơn và thể lực yếu dần đi, chúng túm tụm quay đuôi vào với đồng bạn để bảo vệ lẫn nhau và bảo vệ những con bị thương tổn ở phía trong.
Lang Thiếu nhìn cảnh tượng đồng loại lần lượt ngã xuống này đầy căm tức, hàm răng nghiến chặt lại nét mặt đã có chút biến dạng, Bạch Mao cũng không khỏi phùng mồm trợn má cố nén giận.
Thấy tình cảnh như vậy Gióng khẽ đặt hai tay vai chúng nắm chặt lại, khiến cho chúng cố giữ tỉnh táo mà không xông loạn, đưa thần thức cẩn thận tìm kiếm xung quanh một hồi.
Gióng mới truyền âm:
" Có bốn tên Nguyên Anh cường giả, các huynh liệu có tạm thời kiềm chế được chúng không???"
" hơi khó ta hai tên Tiểu Lang hài tên nhưng giữ chúng trong bao lâu?? Còn những kết đan này Hắc huynh đệ ngươi có sử lý được không??"
" nếu vài khắc chung thì không thành vấn đề nhưng huynh đệ có nắm chắc không??"
" trước tiên nghe theo ám hiệu của ta, các huynh trước tiên bất ngờ ra đòn toàn lực làm trọng thương một tên, rồi kiềm giữ bọn chúng lại, ta sẽ tạm thời khiến những người còn lại bị hạn chế tay chân rồi kết hợp với Lang tộc còn lại tiêu diệt bọn chúng sau đó sẽ tới trợ giúp các huynh."
" Nhớ chờ tín hiệu rồi đồng loạt ra tay, nếu ta có làm gì Lang tộc nào thì cũng đừng lo lắng"
" Tốt,"
" Được"
" Rồi! Chúng ta ra ngoài."
Dứt lời ba người nhìn nhau gật đầu, bước ra khỏi bụi cây đang ẩn nấp tiến về phía giao tranh, khí tức không có dấu diếm mà toản phát ra xung quanh khiến người khác phải chú ý.
- Kẻ nào rình mò ra đây ngay...
Một lão đầu quát lớn nhìn về phía rừng cây, bởi vừa rồi thần thức của hắn phát hiện có khí tức cường đại bất ngờ xuất hiện gần đây.
Chúng nhân nghe thấy vậy cũng trở nên khẩn trương mà cảnh giác hơn, họ đang phải đối phó với Lang thú tuy đám này đang gần mất sức chiến đấu, nhưng chó cùng đường hay cắn càn nên không ai dám lơ là, giờ lại xuất hiện thêm người lạ ơi! Chưa biết bạn hãy thù này đẩy chúng vào thế khó.
" Xoạt"
" Xoạt"
" Xoạt"
- Các ngươi tới chậm như vậy thì ra là vì bận đối phó với mấy đầu Lang thú này?? Thật đáng buồn, uổng cho ta và Tiểu Tuyết dẫn dụ đầu Bạch Lang Vương rời đi, ta tưởng các ngươi cường đại thế nào?
Gióng dẫn đầu ba người bước từ trong rừng ra, âm thanh chế giễu có phần khinh thị thực lực của đám người này, chỉ có chút yêu thú sơ đẳng mà cũng không xử lý được.
Sự xuất hiện của ba người khiến chúng nhân nghi hoặc trong lòng không thôi, người này vừa ra mặt đã làm bộ dáng người ở trên cao trách cứ người dưới như vậy thật không biết đường nào mà lần.
Mấy lão đầu nhìn ba người Gióng mà đầu óc xám xịt, nếu không phải vì cảm nhận tu vi Nguyên Anh cường giả cường đại, và lại không cảm nhận được tu vi chân thực của Gióng thì đã nhảy ra xỉa xói lại một trận rồi!
- Các vị là ai?? Mà lại rình mò chúng ta?? Đã vậy lại buông lời không hợp như vậy??
Lão đầu tử tóc hung vàng khẽ chắp tay đánh giá, mà trong lòng tò mò thêm phần đề phòng.
- Ta tên là Đại Nhân, đây là Đại Ca và Đại Thiếu, lần này được Tiểu Tuyết mời tới trợ giúp nàng làm vài việc.
- Nàng nói sẽ có người vào tiếp ứng phía sau, nhưng đợi mãi không thấy đâu nên mới nhờ ta trở ra xem sao, ai dè... Sự chậm trễ lại là vì mấy con hàng thải này đây??
- Ta không hiểu nàng suy tính thế nào nữa.... nhưng sắc đẹp của nàng lại khiến ta chẳng thể nào chối từ.
Gióng nói rồi lắc đầu có chút không hài lòng nhưng lại thân bất do kỷ, đành phải nghe theo lời mỹ nhân dụ hoặc.
Mấy lão đầu cùng chúng nhân mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, ngày cả hai người Bạch Lang ánh mắt cũng trao đổi với nhau có sự nghi hoặc nhàn nhạt.
- Ách... Đại... nhân... các hạ chuyện này.. chuyện này....
Mấy lão đầu có chút lắp bắp ngập ngừng không biết nên nói sao cho phải đây.
Hú....hú...hú....
Hú....hú....hú...
Gừ....gừ....gừ....
Đám Lang thú dường như cảm nhận được hơi thở của Lang Thiếu và Bạch Mao, chúng trở nên nhốn nháo nhiều con hú loạn một đoàn.
- Hừ... Súc sinh, bản Đại Nhân đang nói chuyện lại dám chén ngang.
- Kim Tình chỉ....
Gióng hừ lạnh đưa ngón tay khẽ quát, từ đầu ngón tay một vệt sáng dài bắn ra.
Khiến tứ lão đầu hoảng hồn vội lùi lại né tránh, xuất ra pháp lực bảo hộ quanh mình như lâm đại địch, nhưng khẽ thở phào vì phát hiện chỉ pháp cường đại không phải hướng về phía mình, liền đưa thần thức dõi theo hướng chỉ pháp bay đi.
" Chíu"
" Xoẹt"
" Cạch"
Oẳng...oẳng... Oẳng..oẳng...
Kim Tình Chỉ bay qua sát mặt một gã tu sĩ làm lọn tóc hắn rơi xuống, pháp khí của hắn bị lủng thành lỗ tròn, rồi xuyên thẳng qua thân thể một đầu Lang thú khiến nó bắn mạnh ra sau mà nằm bất động.
Gã tu sĩ bờ hai vai đã run rẩy bẩy, mồ hôi tràn đầy mặt ướt nhẹp cả sống lưng, đôi chân như thoát lực mà khụy xuống nền cỏ xanh, đáy quần hắn có chút gì đó ươn ướt vì một chỉ vừa rồi hắn vẫn còn cảm thấy trên má dát dạt, chỉ cần lệch một chút thì hắn đã mất tiền đi đò qua bể khổ.
Nhưng chẳng ai để ý đến thảm trạng lúc này của gã, mà toàn trường kinh hãi về chỉ lực vừa rồi, sự tính toán quá tình chuẩn đi và uy lực đột biến, một chỉ mà khiến đầu Lang da dầy thịt béo đã trên bờ tuyệt khí, mà đấy dường như còn là một chỉ tiện tay.
" Hắc Huynh đệ ah, không cần phải như vậy chứ??"
" Yên tâm chưa có chết đâu mà lo, ta đã tránh đi nơi yếu hại lát xong việc ta giúp chữa trị cho là được, cái đầu thú này cũng biết hợp tác ghê ah, bay đi rõ đẹp"
Lang Thiếu nhận truyền âm của Gióng trở lại mà trong lòng khẽ thở phào, hắn suýt chút nữa không kiềm được mà xung động, may thay tỉnh táo nhớ lại vừa nãy đã được nhắc trước rồi!
- Bản Đại Nhân cần các ngươi cho ra một câu trả lời, vì sao giờ này còn quanh quẩn chỗ này?? Tiểu Tuyết có thể là sẽ không so đo với các ngươi nhưng ta thì khác, vì tính mệnh của nàng ta không thể tha thứ cho kẻ có ý định làm hại.
Gióng lạnh nhạt hướng chúng nhân cất lời, sát khí từ sau lưng hiện lên một màu đen kịt khiến lòng người cảm giác được sự lạnh lẽo trong đó, cái thứ sát khí này hình thành một hư ảnh Atula khiến Gióng hiển hiện ra như một Đại Ma Thần chuẩn bị phán xét sinh tử chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.