Lớp cấm chế dần khép lại phía sau lưng, nó như một lớp màng co dãn mà dù có cố tiến vào nhưng cơ thể lại bị đẩy ra vị trí cũ.
Gióng đưa thần thức đánh giá xung quanh một lượt khẽ nhếch miệng cười nói:
- Ta đi phía bên này, nếu có nguy hiểm gì nhớ báo lại.
Khải Đức gật đầu:
- Gặp lại công tử sau.
- Tốt, gặp lại sau..
Gióng nói rồi theo hướng đã chọn mà rời đi, Kim Liên phía sau thấy vậy thì cùng những người khác cáo biệt nhóm người Bình Nhi mà theo sát ngay sau.
Khải Đức nhìn Gióng rời đi một đoạn thì cũng phất tay:
- Chúng ta cũng đi thôi! Tranh thủ thời gian một chút ah, thật sự không muốn thua cuộc chút nào.
- Vâng, sư huynh.
Chúng đệ tử đáp lời nhanh chóng tăng cước độ mà theo.
Khải Đức hơi hướng mắt về một góc xa cười nhẹ vì lúc này trong đầu hắn có một thanh âm nhỏ:
" Có bốn người theo dõi chúng ta ah, mỗi bên hai người xử lý cho tốt, cũng đừng để thua ah ta đang nghĩ ra vài thứ huấn luyện cho ngươi "
Một góc sâm lâm rậm rạp, bốn thân ảnh mặc y phục tông môn khác nhau, khi thấy hai nhóm người đi bước ra:
- Lương huynh, huynh muốn chọn bên nào??
- Bạch Thiển ngươi bên phải ta bên trái thế nào??
- Được.
Bốn người chắp tay với nhau rồi theo hai hướng rời đi.
- Bạch huynh, chúng ta nên xử lý ra sao?? Người cao lớn đó là ai?? Rõ ràng ta không nhìn ra được tu vi, chúng ta lựa chọn như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao??
Đi theo nhóm người Khải Đức một hồi thiếu niên hướng tới Bạch Thiển hỏi.
- Ma Dương, người này hẳn là có tu vi cao hơn hẳn chúng ta, vậy nhóm người bên kia cũng có người dẫn đội thực lực không kém, khác nhau ở đây là ít nhất người bên này ta còn thấy được chứ người bên kia không thấy bóng dáng đâu.
Ma Dương gật đầu cũng cho là phải, không lẽ nào nhóm bên đấy lại quá kém bên này, nhưng hắn băn khoăn:
- Vậy còn việc ra tay chúng ta nên làm sao cho phải??? Dù sao cũng đã nhận việc của người ta nếu không làm e rằng khó chuyển cáo lại, những người đó chúng ta không đùa được đâu.
- Người này tu vi cỡ nào không rõ, nhưng ai bên ta thấy chẳng đùa được với ai cả, việc này lộ ra cho dù được người các tông môn bao trợ thì khó tránh bị truy cứu, thân nhân dù sao đều ở cả Lam Nhiên này.
Bạch Thiển suy ngẫm đáp lời, việc đã đáp ứng nhưng thực hiện lại là một vấn đề, người này tu vi hắn không nhìn rõ chân thực, nhóm người thì đông nên nếu ra tay không cẩn thận thân phận lộ ra nếu người khác biết được thì mạng khó sống, sự cương ngạnh của Việt Tông áp toàn trường hắn cũng rất rõ ràng.
- Vậy nên làm sao cho phải??
- Chỉ còn cách thả yêu thú ra nếu chúng hạ được gã này thì những người khác dễ xử, còn nếu không thì coi như nghỉ chơi, hai vị đại nhân có hỏi thì đổ cho hắn quá cường đại là được. Tu vi hắn ra sao ta nghĩ lúc bên ngoài hẳn hai người họ cũng đã rõ ràng.
- Tốt, giờ cũng chỉ có thể vậy mà thôi! Ta thật hi vọng có thể xử hết đám này, tích lũy kiếm được có khi hơn cả thưởng thí luyện ah.
- Hy vọng chúng ta may mắn.
Hai người thậm thụt nhìn theo đám đệ tử Việt Tông đang săn giết yêu thú chờ đợi, nhưng mắt không rời nam tử cao lớn đang dựa gốc cây uống rượu trong nắng sớm.
Khải Đức nốc bầu rượu mang theo chờ đợi, hắn không rõ hai người đang theo dõi hắn nói những gì nhưng hắn có thể đoán được đại khái vị trí của chúng, tuy hắn không có thần thức như tu sĩ nhưng bù lại sống trong núi rừng cho hắn cảm giác quan không tệ, từ tầm nhìn thính lực hay khứu giác đặc biệt mùi vị của sự nguy hiểm.
- Sư huynh..
- Bình Nhi có chuyện gì vậy??
- Huynh nghĩ lúc nào chúng sẽ ra tay với chúng ta??
Bình Nhi tiến lại gần Khải Đức hỏi nhỏ, nàng thấy thấp thoáng khí tức lạ nên đoán chắc có người theo nhưng chưa thấy có hành động gì.
Khải Đức cười:
- Các muội cứ thực hiện thí luyện bình thường là được, khi nào chúng ra tay thì sẽ rõ thôi! nhớ cẩn thận là được.
- vâng.
Nàng đáp lời trở lại phân phó cho những đệ tử khác đôi câu, có sự xuất hiện của Khải Đức ở đây nàng không cần quá lo lắng, sự cường đại của hắn không phải thuộc tầng lớp đệ tử có thể gây khó dễ gì.
- Này đừng theo ta mãi thế! Nàng nên đi mà thí luyện đi, không định thua thật đấy chứ??
Gióng ngồi vắt vẻo trên một hòn đá lớn nhìn đám đệ tử đang chiến đấu với đàn Lang yêu phía trước, ngoái sang bên nói với cái đuôi bám theo mình nãy giờ.
Nữ hài mới độ mười hai thân hình dong dỏng, nàng thân bạch y khoác thêm áo xanh tông môn tóc búi cao buộc bằng một dải lụa xanh để lộ khuôn trăng đầy đặn hài hoà, ngồi khép chân bên cạnh Gióng đưa tay thon chỉ trỏ nhìn các sư huynh sư tỷ của mình thích thú cười nói.
- Công tử không phải ah ai lại làm như vậy chứ?? Ta cũng không muốn phải đi huấn luyện gì đó đâu.
Nàng xua tay nói, cái huấn luyện mà đến Khải Đức còn không muốn tham dự, làm sao nàng có thể chấp nhận cho được??
Gióng phất tay ra hiệu:
- Vậy đi đi còn gì nữa??
- Tiểu Linh mới giết vài con xong mà! Nghỉ ngơi chút để hồi phục linh lực đã chứ?? Với cả yêu thú đó cũng đủ với mọi người rồi!
- Mới mà cũng đã cách gần hai canh giờ rồi đó, đi đi nghỉ như vậy là đủ rồi, ra phối hợp với nhau cho thuần thục ah nhanh lên một chút.
- dạ dạ...
Nàng đứng dậy phủi phủi y phục gật đầu đáp lời, tay xuất kiếm mà rời đi tuy có chút gượng ép, nhưng công tử lại sắp sửa nói một tràng đây.
Gióng nhìn nàng rời đi thì cười nhẹ, nàng tuy mới bước sang mười hai nhưng thân thể cũng đã có chút tạo hình uốn lượn, có chút giống với Trúc Ngọc tỷ tỷ nàng ngày trước.
Từ khi lên Việt Tông làm đệ tử cũng không có thời gian gặp nhau là mấy, sau lần Gióng nói chuyện với chúng nữ dường như nàng trở lại có chút cố gắng hơn, Năm trước đã thành công đột phá Trúc Cơ, giờ linh lực đã có chút đong đầy xem chừng khoảng cách đột phá trung kỳ không quá xa.
Gióng nhìn đám đệ tử đang hăng say thì gật đầu, việc ban hành hệ thống nhiệm vụ nhận thưởng ở tông môn vận hành tốt, hơn nữa trên đường tới đây cho chúng tiến hanhg săn giết yêu thú nên hiện tại không quá bỡ ngỡ.
Khẽ duỗi người có chút ngán ngẩm, thật sự muốn giãn ngân cốt chút nhưng còn hai tên vẫn đang lấp ló, Gióng không muốn khiến chúng chạy mất ah, còn phải xem chúng định làm gì nữa chứ.
Để ý thấy Kim Liên đã trở lại trên người không có thương tích gì, hơi thở chỉ gấp gáp một chút, Gióng ra hiệu nàng lại gần:
- Lại đây ngồi đi.
- Vâng.
Kim Liên đáp lời tiến lại ngồi bên cạnh, Gióng đưa tay che miệng ngáp nhẹ ngả đầu gối lên đùi nàng.
- Lần sau nhớ tiết chế lại sự phát tán linh lực một chút, chiến đấu nơi sơn dã này nàng cần hạn chế phung phí linh lực quá nhiều, vì chưa biết được điều gì sẽ đến ở phía sau.
Khẽ cảm nhận cảm giác mềm mượt cùng mùi hương nhẹ dịu Gióng nói đôi lời dặn dò.
Nàng hơi cúi đầu những lọn tóc đung đưa, nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn đang hướng về những đệ tử chăm chú khi gối đầu trên đùi mình, nàng khẽ gật đầu mỉm cười:
- Muội nhớ rồi! Huynh thấy mệt sao??
Nàng âu yếm đưa từng ngón tay thon gạt đi những sợi tóc vương trên đôi má của vị tiểu sư huynh của mình.
Khẽ đưa tay luồn qua lớp váy trắng, vuốt ve chiếc đùi dài mềm mại mát lạnh, Gióng lắc đầu:
- Mệt thì không chỉ là vẫn còn nhỏ nên hơi cơ chút buồn ngủ ah, nhất là trên người nàng lại có hương Liên nhẹ nhàng như vậy.
Cảm nhận được sự đụng chạm của da thịt nàng hơi rụt lại theo phản xạ tự nhiên, nhưng hơi ấm từ bàn tay nhỏ khiến thân thể nàng dần buông lỏng hơn, nàng nhớ từ ngày thành lập Việt Tông nàng ở đó đã gần ba năm nhưng cũng không quá thân thiết có đôi lúc nàng tự hỏi ấn tượng ban đầu của mình có khiến người ghét bỏ không??
Không có sự trần trụi, chẳng phải cảm giác nhục dục mà nàng từng ghét bỏ khi bàn tay của những kẻ trước đây, bàn tay này như thể sưởi ấm tâm hồn nhỏ bé của nàng, nàng khẽ đặt đôi môi hồng cúi xuống thơm nhẹ rồi cất lời:
- Sư huynh, đừng đặt áp lực trong lòng quá lớn, sau này có khi không lớn được mất hi hi.
Gióng quay đầu nhìn lên khuôn mặt nàng chỉ tay vào môi mình cười nói:
- Đây này.
Cử chỉ khiến trên mặt Kim Liên hiện lên một rặng mây hồng, nhưng nàng vẫn cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.
Gióng đưa tay vuốt ve má nàng cười nói:
- Tất nhiên là ta sẽ lớn ah, không những vậy còn rất lớn nữa lớn đến một cách khác thường, nàng có thấy mong đợi không??
- phì... Tất nhiên có rồi! Gọi một tiểu hài làm sư huynh ai mà muốn chứ??
Kim Liên phì cười.
Gióng ra chiều suy ngẫm nháy mắt nói:
- Trở về hai nàng chuyển sang phòng ta đi, mẫu thân không ở hẳn các nàng cũng có chút trống vắng.
- Dạ, sự phụ đi rồi! Quả là vẫn có chút không quen, nhắc tới muội lại thấy nhớ người không biết giờ này người thế nào??
Nghe thấy bảo chuyển qua chung phòng làm nàng có chút thẹn thùng, nhưng nhắc tới sư phụ khiến lòng nàng có chút khắc khoải, người đối với hai nàng rất tốt thường ngày vẫn luôn bầu bạn bên cạnh người, giờ người đi rồi có chút nhìn cảnh nhớ người ah.
Gióng khẽ thở dài:
- Hy vọng người sẽ sớm tìm được phụ thân, nếu không một ngày nào đó ta sẽ đặt Ma vực dưới chân ta.
- Ân.. Huynh biết không nếu một ngày nào đó huynh đi rất lâu mà không trở về, ta cũng sẽ đi tìm huynh.
Kim Liên nhìn thật sâu vào đôi mắt nhỏ kiên định nói, rồi có đôi chút chờ đợi.
- Nàng đừng đi tìm mà hãy ở lại sống thật tốt, bởi vì chỉ cần trong lòng nàng có ta thì ta nhất định sẽ quay trở lại, được chứ?
Gióng lắc đầu, để thân nữ nhi lưu lạc vì mình làm sao nỡ.
- Dạ.. huynh cảm nhận được không??? Nó đang đập vì huynh đấy! Muội sẽ luôn chờ huynh trở lại.
Cầm bàn tay nhỏ đặt lên ngực mình, nàng khẽ thẹn thùng hỏi nhỏ.
Gióng nghi hoặc như suy nghĩ tìm tòi một điều gì đó, tay bóp bóp nhẹ lắc đầu:
- Nó có hơi lớn một chút ah, ta khó cảm nhận được thứ ở phía trong?? Xem ra phải khám tỉ mỉ hơn.
- Đừng.. Mọi người sẽ thấy bây giờ!!!
Nàng đưa hai tay làm thế thủ nhưng lại kẹp lấy tay Gióng phía trong.
- á..ư...
Sự nhào nặn ma quái khiến hơi thở của nàng trở nên hấp tấp, người khẽ rung nhè nhẹ hơi thở ấp áp nơi bụng nhỏ đem lại cảm giác lạ lẫm.
Gióng quay mặt về phía người nàng, bàn tay như thể đùa nghịch trên núi đồi, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị gián đoạn.
- hừ... thì ra đuổi muội đi để làm điều này sao??
Người tới là là Trúc Linh nàng hai tay chống nạnh mắt tròn xoe nhìn hai người, nàng hơi ưỡn ngực mà hờn dỗi, nằm ngay sát dưới chân nàng là xác một Lang yêu, dường như nàng cố kéo về đây để khoe chiến tích của mình thì lại thấy cảnh này.
Kim Liên vành tai hơi phớt đỏ, vội gỡ bàn tay trên người mình xuống nhưng lại không biết nên nói gì, mắt hết nhìn Gióng lại nhìn Linh nhi.
Gióng cười ngồi dậy nhìn xác Lang yêu mà gậy gù:
- là Trúc Cơ kỳ yêu thú đấy, nàng làm tốt lắm.
- Tất nhiên, tại người ta bảo thì phải làm ah, nhưng ai biết người ta lại rảnh rỗi làm chuyện nam nữ??
- Ách hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi, muội qua xem nhưng người khác thế nào??
Kim Liên đứng dậy nói rồi mất hút.
- Lại đây đi, sao không cẩn thận chút nào vậy? Bị thương rồi kìa.
Gióng nhìn nữ hài y phục trên người có vài vết rách thì vẫy tay kêu nàng lại gần, mắt như vô tình liếc về phương xa nhếch miệng cười nhẹ.
" để xem các ngươi có thể chờ được bao lâu??"
- Nào... đừng giận nữa, không ta lại đổi ý bây giờ.
Trúc Linh ngúng nguẩy nghe lời tiến lại, nhận sự chăm sóc mà bản thân mong đợi ah.
- Lương huynh, thật là giết người không dao đây mà, Việt Tông này không hiểu sao lắm mỹ nhân như vậy? Hai đại mỹ nhân kia thì không nói giờ lại thêm mấy tiểu mỹ nhân này nữa, nam hài này là ai mà có thể tuỳ ý khinh bạc vậy chứ?? Đúng là nhìn người ức mình mà.
Đưa tay lên miệng lau đi dòng nước dãi, tràng cảnh vừa rồi hiện lên trong mắt khiến lòng hơi khó chịu, gã hướng Lương Hà nói.
- Chắc là nhi tử đại nhân vật nào đó, nếu xử hắn chắc là có thưởng không nhỏ đâu.
Lương Hà hơi suy luận, mắt loé sáng ngẫm nghĩ đối phương càng có địa vị thì hắn lại càng có lợi, nhìn thấy sự dâm đãng trên khuôn mặt của Ma Thái lòng có chút khinh bỉ, những hắn nói cũng không sai mấy tiểu mỹ nhân này gã cũng không nỡ bỏ qua.
- Cũng phải, nhưng nếu có thể huynh nghĩ xử lý mấy tiểu mỹ nữ ra sao không?? Hắc hắc chắc huynh hiểu ý ta.
Ma Thái cười, vừa có thưởng vừa có sắc thì đâu quá tệ, tiện tay lấy thêm thưởng thí luyện là một cú ăn ba khiến lòng thật mong đợi.
- Tốt thôi! cho chúng cảm giác được làm phụ nữ trước khi xuống hoàng tuyền cũng không tệ, tối nay chúng ta ra tay Ma đệ không ý kiến gì chứ??
- hắc hắc theo ý nhân huynh.. Tiểu đệ nào có ý kiến gì.
" bốp"
" bốp"
Hai người đập tay nhau cười đầy mong đợi.
Khoảng không ngoài Nguyên Thọ sau khi các đệ tử tiến vào thí luyện đã trở lại một cảnh thanh bình, dường như tất cả đã chìm vào trong tu luyện và chờ đợi đến ngày kết thúc của thí luyện.
- Vương huynh, sợ rằng kế hoạch bất thành ah, ở tên luyện thể đó cho ta cảm thấy có một sự nguy hiểm không nhẹ đâu.
Viên Hoè từ trong đả tọa phục hồi vết thương thần thức do Thạch Sanh gây ra, hắn mở miệng hướng Vương Doãn nói.
Vương Doãn gật đầu nói:
- Cũng đúng, tên đó lực lượng không rõ nhưng dựa vào sát khí trên người có thể thấy người này không quá đơn giản, lũ tiểu tử kia chưa chắc đã làm được việc.
- Huynh nghĩ chúng ta nên làm sao cho phải??
- Giờ có muốn ngăn lại cũng không được nữa rồi, huynh cũng thấy đấy tên Thạch Sanh đó lực lượng quá mạnh chúng ta hiện khó mà có thể xâm nhập được vào trong đó, việc đến đâu thì đến giết được thì tốt, không được thì phủi tay coi như không quan hệ là được, ta không tin bọn hắn lấy được mạng của ta.
Vương Doãn lạnh nhạt nói, dù sao hắn cũng là Hoá Thần trung kỳ có thể bị đánh bại nhưng muốn chạy thì giữ không dễ, hơn nữa hắn cũng là người có thân phận.
Viên Hoè nghe vậy cũng gật đầu, nhắm mắt lại chìm vào trong tu luyện khôi phục, vì ngoài vết thương mới rồi thì một quyền hôm trước vẫn còn lưu lại trong cơ thể hắn ám kình, hắn cần nhanh chóng trở lại bình thường trước ngày kết thúc.
Màn đêm đã bắt đầu buông xuống nơi sâm râm rộng lớn, trong trại nghỉ của Việt Tông lúc này mọi người cũng đang tụ tập ngồi lại.
- Kim muội dường như có gì nghi hoặc sao??
Tiểu Thanh ngồi đối diện thấy nét mặt nàng từ lúc trở về dường như có diều gì suy nghĩ liền hỏi.
Hai huynh đệ Thạch Sanh cũng hướng mắt nhìn về phía nàng có chút nghi hoặc chờ đợi.
Kim Thiềm nghe vậy gật đầu không dấu diếm nói:
- Các vị đại nhân cũng rõ ràng thiên phú của ta là gì đi?
Ba người gật đầu mắt loé sáng vì nàng nói vậy chẳng lẽ có gì hay ho ở đây sao?
Kim Thiềm tiếp lời:
- Mấy ngày nay ta cảm nhận nơi này có gì đó gọi mời, mà không rõ phương hướng những hôm nay khi Thạch đại nhân kép lại cấm chế Nguyên Thọ ta mới xác định hẳn là ở trong đó.
- Việc này nếu xác định được sớm hơn một chút thì tốt rồi! Giờ này cũng không thể xâm nhập vào trong dễ khiến người khác nghi ngờ, đệ tử còn trong đó chúng ta không thể tuỳ tiện được.
Thạch Sanh nghe vậy suy ngẫm nói, việc này nếu Kim Thiềm không nói thì hắn cũng không biết, người khác hắn không rõ nhưng nếu hắn phá cấm mà vào thì đó lại là vấn đề.
Lý Thông gật đầu, chuyện đã không ai biết thì coi như không biết đi:
- Nếu công tử thuận tiện có thể tìm được thứ Kim muội nói thì tốt, còn không thì chuyện để sau rồi bàn bạc cũng chưa muộn.
Nhị nữ hiểu ý cũng không nhắc tới việc đó nữa, Tiểu Thanh cất lời:
- Công tử muốn vào thí luyện hẳn đã nghĩ ra có người muốn xuống tay với các đệ tử của chúng ta, chuyện này cũng cho qua sao??
- Công tử và mọi người liệu có nguy hiểm gì không?
Kim Thiềm cũng đôi chút lo nghĩ tiếp lời.
- Chuyện này công tử đã có suy tính, chỉ là vài a miêu a cẩu mà thôi có thể làm gì khó được công tử chứ?? Hơn nữa có Khải Đức ở trong đó các đệ tử khác hẳn cũng không đáng lo.
- Đại ca nói đúng, công tử là ai chứ?? Chút chuyện này chưa đáng là gì.
Thạch Sanh nghe Lý Thông nói như vậy cũng cười nhẹ gật đầu, công tử tuy hiện tại tu vi không phải quá cao nhưng dù sao trước đây vốn là một trong Tứ Bất Tử cao cao tại thượng từng kinh lịch qua biết bao biến cố của các thời đại, mấy trò đùa cỏn con này có thể làm được gì??
Ba người nhìn nhau cười khiến Kim Thiềm lòng có chút mờ mịt, nhưng nghe mọi người nói vậy cũng thêm phần yên tâm.
- Chuyện công tử và Dược Các ta cũng phải trở lại thành bàn bạc với Tiểu Lan một tiếng cho thoả đáng, mọi chuyện ở đây mọi người xử lý vậy.
- Tốt, huynh đi đường cần thận một chút.
- Gặp lại Lý gia..
- ...
Lý Thông gật đầu thân thể biến mất ngoài màn đêm, ba người Thạch Sanh trò chuyện dăm ba câu rồi cũng trở về nghỉ ngơi.
Tiểu Thanh thả từ ống tay áo ra vài tiểu lục xà để chúng đi khắp nơi cảnh giới nhất cử nhất động ở xung quanh đây thì mới trở lại nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh nghe tiếng đàn Kim Thiềm lay lắt nhớ nhung.
Bóng đêm bao trùm lên các ngóc ngách trong sâm lâm, không gian xung quanh do có cường giả các tông môn tụ tập lại nơi đây khiến yêu cầm dã thú cũng biết ý mà lui đi nơi.
Đi xem bóng đá đây.... Bão có về không Việt Nam ơi???