Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 150: Vạn Niên phương xa




Màn đêm buông trên những nẻo đường, đâu đó tiếng người gõ mõ đi lại thanh âm vang vọng tới mọi ngóc ngách, từng cơn gió vi vu cuốn bay những chiếc lá rơi rớt trên mặt đường.
" đêm thanh gió mát, cẩn thận củi lửa..."
" đêm thanh gió mát, cẩn thận củi lửa..."
" cong"
" cong"
" cong"
Một phủ đệ xa hoa được bao quanh bởi chiếc tường đá cao cách một đoạn cheo chiếc đèn lồng trắng, đó là dấu hiệu thông báo là có tang gia, trước cánh cửa gỗ lớn chiếc hoành phi được treo dải lụa trắng dài phất phơ trong gió đêm hiu quạnh.
Trong đại sảnh một chiếc quan tài ngọc thạch được phủ lớp khăn trắng, phía trên đầu quan tài là hương án còn nghi ngút khói toả, chiếc bài vị làm bằng mộc thụ còn vương chút hương sơn.
Sảnh rộng rãi chăng đầy những lụa trắng dài đung đưa, thiếu nữ cô lẻ một thân tang phục, nàng quỳ gối yên lặng bỏ từng nắm tiền âm xuống thau lửa mà nước mắt chảy dài nơi gò má.
- Nãi nãi...
- Nãi nãi...
- Người lại bỏ Tiểu Trì một mình rồi!
- Hức hức... Tiểu Trì nhớ người...
Thanh âm của nàng đứt quãng bởi tiếng nức nở không thôi, người yêu thương nàng nhất đã rời bỏ nàng mà đi rồi, từ nhỏ đến lớn chỉ có người là nơi lòng nàng luôn hướng về, giữa những cay nghiệt chỉ có người khiến nàng cảm thấy bình yên, nhưng tất cả không còn nữa rồi.
- Nãi nãi... Người nói người sẽ luôn ở bên Tiểu Trì mà!! Muốn nhìn Tiểu Trì gả cho người mình thương, được bế trong lòng những hình hài bé nhỏ mà!!! Người quên rồi sao???
- Nãi nãi... Người nói muốn gặp Quân gia? Muốn gặp Quân gia của Tiểu Trì mà... Hu hu hu...
- Hức hức... Người biết không?? Quân gia nói sẽ luôn chờ đợi Tiểu Trì như nãi nãi nói sẽ đợi Tiểu Trì trở về... nãi nãi người lại bỏ Tiểu Trì mà đi.
Nàng khóc sướt mướt, bàn tay với những ngón thon dài cào lên mặt đá vẫn còn vương huyết nhầy, nàng gục xuống nền ngọc lạnh buốt, thân hình run rẩy nhè nhẹ rồi lịm đi.
Từ trong quan tài bạch ngọc một làn khói trắng bay ra tụ thành một hình ảnh lão thái bà mờ ảo lay lắt, bà nhìn Niệm Trì âu yếm khẽ ngồi xuống muốn đưa tay xoa đầu nàng như ngày trước nhưng tay bà chẳng thể chạm nổi, khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu Trì, ta xin lỗi vì đã không thể ở lại với con lâu hơn, ta xin lỗi vì chưa gặp được quân gia của con, ta xin lỗi vì đã không giữ lời hứa của mình...
Nói rồi thân hình hư ảo biến mất như làn sương tiến vào chiếc tiêu nhỏ treo bên hông Niệm Trì, không gian trở nên yên ắng như thể thân hình đó chưa từng xuất hiện.
Trời dần sáng, hương sương còn lay lắt, Vạn gia người tấp nập để chuẩn bị đưa lão thái thái về nơi an nghỉ cùng với tổ tiên, Vạn Tú Quỳnh nhị tiểu thư Vạn gia giờ là tân tấn hội trưởng dẫn đội khiêng quan tiến vào đại sảnh.
Nàng đỡ Niệm Trì dậy nói:
- Tam muội đến lúc rồi!
- ân..
Niệm Trì chỉnh đốn lại tang phục gật đầu, nhưng hơi tách khỏi sự dìu đỡ của Tú Quỳnh.
Tú Quỳnh hơi nhìn nàng nhưng không nói gì, phất tay ra hiệu với đội ngũ tạng lễ bắt đầu vào khiêng, phía ngoài sân tiếng kèn chống bắt đầu nổi lên theo sau là tiếng gào khóc của thân nhân.
Niệm Trì dẫn đầu đoàn đi trước, bên cạnh là một tì nữ ôm một tráp tiền âm, nàng vừa đi tay cầm khăn trắng lau nước mắt, tay kia cầm xấp tiền âm tung lên thiên khung.
Phía sau một đoạn là linh cữu và đoàn người mạc tang phục, hàng dài lụa trắng tung bay, không khí tang tóc bao trùm lên bầu không khi Vạn Niên thành, người dân tụ tập hai bên đường người đeo trên đầu chiếc khăn tang, kẻ tay cầm đoá cúc trắng ném xuống lòng đường cúi đầu thương tiếc, người quỳ lậy nức nở nhìn linh cữu đi qua rồi nối đuôi vào hàng ngũ đưa tiễn thành một hàng dài dằng dặc.
Vạn Niên có được như ngày hôm nay là từ một đêm tuyết lạnh, mỹ phụ lập lời thệ trước mộ trượng phu sẽ vực dậy một gia tộc đã lụi tàn, người đã trở thành truyền kỳ trong giới kinh thương Đông Vực và giờ ra đi khi hưởng thọ hai trăm linh chín trong niềm tiếc thương.
Tuy chỉ là người vợ lẽ nhưng bà được an táng trong khu đặc thù của mộ địa gia tộc, linh vị được đặt ngang hàng với trượng phu được ghi thêm dòng chữ
" Người gây dựng lại Vạn gia "
An táng hoàn tất từng người lặng lẽ ra về, Niệm Trì vẫn phủ phục trước nấm mộ lớn mà đốt hàng mã, trời bất chợt xuất hiện những cơn mưa lay lắt, bùn đất bắn lên bộ tang phục trắng, nàng đưa tay vuốt ve dòng chữ trên tấm bia mộ cẩm thạch nói:
- Nãi nãi...nếu một ngày Tiểu Trì rời Vạn niên thì người có trách con không???
- Người đã đi rồi! Vạn niên chẳng ai chờ đón con cả... Nãi nãi con xin lỗi!
Nàng dập đầu trước tạ lỗi rồi bước chân quay trở về trong làn mưa lạnh.
Một góc nào đó trong sâm lâm Tú Quỳnh cầm chiếc ô, đưa mắt nhìn theo lắc đầu.
- Tiểu thư...
- Trông coi tam tiểu thư cẩn thận.
- Rõ.
Hậu hoa viên, Vạn gia.
Niệm Trì ngồi bên bàn đá, trước mặt là chiếc bình ngọc vào chiếc ly nhỏ đã được đổ thêm rượu sau lần trước, cánh hoa bay phất phơ trong gió nhẹ, trên mặt hồ nhỏ từng gọn sóng lăn tăn.
- Quân gia Niệm Trì mời người...
- Quân gia, ta thật không nghĩ đến điều người nói lại đến nhanh vậy...
- Quân gia, ta luôm tự hỏi người là ai?? Có điều gì mà người không biết không??
Nàng tự rót cho mình những lý rượu đầy, lẩm bẩm tay đưa ly lên mời, trước mặt nàng có đặt chiếc ly khác nói như thể ở đó có người mà nàng nhớ đến.
" cạch"
" cạch"
Tiếng bước chân từ xa vọng lại khiến nàng quay lại nhìn, khẽ gật đầu thay lời chào.
- Tam muội, trời khuya rồi nên nghỉ sớm.
Tú Quỳnh bước tới ngồi xuống đối diện với Niệm Trì nói.
- Nhị tỷ, không biết tới gặp ta có chuyện gì không??
Niệm Trì rót rượu vào ly của Tú Quỳnh, nhìn nàng hỏi.
- Rượu tây vực thật là thơm, muội thật có nhã hứng đấy.
Khẽ lắc đầu Niệm Trì nhấp chút trên môi mềm:
- Nhã hứng gì đâu? Lòng chỉ có chút não nề thôi!
- Người Thiên Kiếm tới đánh lời, không biết ý muội thế nào??
Tú Quỳnh cũng khẽ nhấp cất lời.
- Nhị tỷ, ta cũng đã nói rồi! Đợi đoạn tang Thái gia, ba năm sau chúng ta hãy nói tới chuyện đó sau.
Niệm Trì đáp lời, chuyện này cũng không phải nàng chưa từng nói tới, nàng muốn sau khi làm trọn chữ hiếu mới suy tính đến những chuyện khác sau.
- Được, ta sẽ nghe muội, ta sẽ cho người chuyển cáo lại họ như vậy.
Tú Quỳnh gật đầu đứng dậy toan rời đi, thi chợt dừng lại bởi Niệm Trì hỏi:
- Nhị tỷ, nếu là thì sao??
- Nếu là ta?? Phận nữ nhi sinh ra trong Vạn gia, ta có thể làm khác sao?? Điều này cao tầng đã bàn bạc rồi! ta cũng không thể nào mà làm khác được, trừ khi muội đưa ra chìa khoá nội thất của Thái gia.
Tú Quỳnh có chút thở dài, có những chuyện không phải muốn là được, nếu không phải Niệm Trì thì cũng sẽ là nàng.
- Chìa khoá nội thất? Muội thật không biết nó ở đâu cả, Thái gia chưa từng cho muội thấy ah.
- Muội nghỉ sớm đi.
Tú Quỳnh nói rồi! Quay người bước đi bỏ lại Niệm Trì ngồi một mình.
- Haizzz chìa khoá nội phủ?? Nãi nãi rốt cuộc trong đó có gì vậy??
Niệm Trì nhìn trời đêm mà khẽ thở dài, đương thời nãi nãi từng nói bảo vật khắp Đông Vực này có vô số, nhưng với người thứ có thể coi là bảo vật chỉ có một, người để trong nội thất của mình.
Nhiều lần nàng hỏi nhưng người đều chỉ mỉm cười và nói rằng đến một lúc nào đó nàng sẽ hiểu và đối với mọi người đó cũng là bảo vật ai cũng muốn truy cầu.
Thứ bảo vật người nói dẫn lên lòng ham muốn của người khác không thôi, nhưng chẳng một ai biết nó là thứ gì vì mật thất của người được cường giả phong bế cẩn mật, nghe nói muốn vào cần có chiếc chìa khoá bí mật.
- Tiểu thư...
- Tìm được gì không??
Tú Quỳnh đi đến góc quanh hành lang thì một bóng đen chợt xuất hiện ngay sát canh bên, nàng gật đầu hỏi hắn.
- Tiểu nhân đã tìm khắp phòng nhưng không có thấy thứ gì khả nghi cả.
Hắc y nhân bẩm bảo, hắn vừa từ phòng Niệm Trì mà tới theo lệnh, nhưng hắn chẳng thấy thứ gì đáng chú ý cả.
- ở Vạn Niên người thái gia quan tâm nhất là nàng, nàng không có thì ở đâu?? Giới chỉ đã giao trên người cũng không có gì??? Thái gia người rốt cuộc dấu ở đâu rồi??
Tú Quỳnh ngán ngẩm không thôi! Từ khi Thái gia tạ thế nàng hầu như lật từng thước đất Vạn Niên mà chẳng thấy một chút manh mối nào cả.
- Ngươi tới Thiên Kiếm chuyển lại lời ta, việc hôn lễ ba năm sau hãy nói.
- Tiểu thư việc này e là...
- Cứ nói rằng ta cần có thời gian theo dõi là được.
- Vâng..
Hắc y nhân nhận mệnh biến mất trong bóng đêm, Tú Quỳnh hướng mắt nhìn về phía Niệm Trì đang ngồi một chút rồi cũng rời đi.
- Ba năm, nãi nãi... Tiểu Trì sẽ làm bạn với người ba năm nữa, đợi khi Tứ lão trở về Tiểu Trì sẽ rời đi..
- Nãi nãi... Nếu có kiếp sau Tiểu Trì sẽ vẫn muốn ở bên cạnh người và sẽ chăm sóc người tốt hơn..
Niệm Trì thủ thỉ, gò má hơi hóp đã ửng hồng, chiếc ly ngọc trong tay lăn lóc, nàng ngục người xuống bàn chìm vào trong giấc ngủ, làn gió nhẹ khiến mãi tóc nàng khẽ lay, nơi bờ mi những giọt lệ ướt bờ môi nhỏ mím chặt như thể gặp những giấc mơ buồn.
Phiên Hương sơn, những cây cổ thụ giăng đầy dây leo tấm mạng nhện chằng chịt, đâu đó có những yêu hầu nhảy nhót vui đùa.
Trước một động khẩu có chiếc rễ đại thụ bị xẻ ngang thành chiếc bàn trà, tứ lão đầu ngồi đưa mắt nhìn nhau, Bạch lão mới từ trấn nhỏ trở về mang theo thông tin Niệm Trì, liền đánh tiếng với tam lão đang bế quan cách đó không xa đến để cùng nghị sự.
- Thái gia tạ thế?? Đây sẽ là tổn thất không nhỏ với Vạn Niên, tuy đã một thời gian người không tham gia vào các hoạt động kinh thương nhưng lời nói của người có ảnh hưởng rất lớn, hiện tại dù mấy lão bất tử Vạn gia có ra mặt cũng thua một khoảng lớn.
Bạch Lão khẽ thở dài, lão ở Vạn gia hơn hai chục năm nay và cũng đã tiếp xúc với Thái gia nhiều lần, tiếng nói của bà thậm chí khiến các thương hội lớn khác cũng phải nhún nhường đôi phần.
- Đáng tiếc ta không thể tới tiễn đưa người! Khối ân tình xưa khó mà trả hết.
Hoài lão hướng phương xa mà vái dài lòng ngậm ngùi không thôi, người đã đưa cánh tay kéo hắn khỏi bùn lầy nhơ nháp, thoát khỏi hận thù xưa nay không còn nữa.
Tứ lão thở dài, ở đây ai cũng từng mang ân của người ấy, mà một lòng kính trọng không phải xuất phát từ tu vi cường đại mà là xử thế, nữ nhân với lòng bao dung đẹp đẽ.
- Niệm Trì có lẽ là người đang đau khổ nhất lúc này, nó đã yêu thương Thái gia rất nhiều..
- Ân.. Vạn gia cũng chỉ có Thái gia là quan tâm tới tam tiểu thư mà thôi!
Ngân lão gật đầu, lão còn nhớ lúc Niệm Trì còn nhỏ bị mọi ngươi khinh bạc đều trốn trong lòng Thái gia mà thút thít, sau này lớn lên để tránh khỏi thị phi mà theo đoàn lưu động phiêi bạt, những khi trở về cũng chỉ quanh quẩn bên chân người.
Kim lão vuốt chiếc quạt sắt trong tay ngẫm nghĩ nói:
- Niệm Trì muốn kéo dài thời gian tiến hôn sự thêm ba năm nữa hẳn đã có kế hoạch gì đó, giờ người dưới tay lại không có ai để điều động, hẳn là có chút cô quạnh.
Hoài lão gật đầu:
- Chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về, ba năm sau dù có thể đột phá hay không cũng phải về, tiểu thư có mệnh hệ nào lão thật không có mặt mũi nhìn lão Thái gia.
- Tốt, ai xong trước không cần đợi mà cứ trở về, ba năm ai không về đừng có kêu huynh gọi đệ.
- Tốt... Ai không về làm tiểu cẩu..
- Tốt... Ta muốn xem kẻ nào không về.
Tứ lão vỗ tay nhau mà nói, rồi tam phương đằng không mà đi về động khẩu của mình.
Bạch lão nhìn mấy lão rời đi, khẽ thở dài hi vọng Niệm Trì có thể bảo trụ bản thân tới lúc đó, nếu không lão thật hối hận về quyết định rời nàng đi lúc trước, hơn nữa chắc chắn Tiểu Lan cũng sẽ hận lão mất thôi.
Lão chậm bước vào động phủ, khẽ hoa tay tạo nên lớp màn chắn linh lực, ảo cảnh được dựng lên như thể đó là một vách núi bình thường, yêu thú thi thoảng lơ đễnh bước qua khẽ khịt khịt mũi nhưng nghi hoặc mà rời đi.
- Bạch Lan tiểu thư...
- gì thế??
Bạch Lan nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy người hộ vệ một thân hắc y dính đầy bụi đường bước vào thương hội.
- Tiểu thư đây là thư của Tổng bộ gửi tới.
Hộ vệ lấy thư từ trong giới chỉ ra rồi cung kính tiến lại đưa tận tay nàng, Bạch Lan gật đầu nhận lấy khẽ phất tay cho hắn lui đi mới mở thư ra đọc, nhưng thông tin trong bức thư khiến nàng sửng sốt.
Nàng hơi chếnh choáng chống tay vào lan can cầu thang, lão bản lo lắng vội vã chạy lại hỏi han lo lắng:
- Tiểu thư người không sao chứ???
Bạch Lan lắc đầu đưa thư trong tay đưa lão bản nói:
- Thái gia người đã tạ thế... Mau treo cờ rủ lên... Thông báo nghỉ bán hàng ba ngày.
Lão bản ngỡ ngàng vội vàng chạy đi thử xếp, liếc mắt qua đôi dòng chữ trên giấy, đây chính là tin lớn nhất của Vạn Niên do khoảng cách xa mà đã tới chậm, nhưng dù vậy vẫn phải theo nghi thức mà thực hiện một cách chu toàn.
Phân đà Vạn Niên cờ rủ nhanh chóng được treo lên, vải trắng vắt lên chiếc hoành phi ngoài cửa, tất cả đèn lồng đỏ đã được thay bằng một màu trắng, chiếc linh vị được làm và đặt trang nghiêm giữa đại sảnh, nhân viên đều mặc tang phục kính cẩn cúi mình trước linh vị.
Người qua lại trên đường đều dừng lại nghi hoặc, nhưng khi thấy trên tấm bảng trước cửa ghi người tạ thế là Thái gia của Vạn Niên thì đều cúi người hơi chút mạc niệm.
Bạch Lan làm người chủ vị phân phối hạ nhân ra vào đón khách, vì có lẽ sắp tới người các phương thế lực sẽ tới thể hiện tấm lòng, nhưng trong lòng nàng lúc này có chút trầm ngâm suy nghĩ:
" Tiểu thư, người chắc giờ hẳn đang rất đau buồn, e rằng lúc này ở tổng bộ cũng không dễ dàng gì, không được việc người giao phó ta phải đẩy nhanh tốc độ lên..."
Phía ngoài cổng Phân Đà rất nhanh từng tiếng hô báo danh người đến chia buồn vắng lên, hàng người các phương thế lực nghe tin đều nối đuôi nhau mà tới, lão Thái gia chính là biểu tương kính thương đơng thời, là người vực lại Vạn Niên trở thành một trong tứ đại thương hội, việc đã tạ thế dù là địa phương xa xôi nhưng chỉ cần có phân đà Vạn Niên ở đó đều là chuyện lớn.
Gióng cùng mấy người kề cận cũng hoà vào hàng người đến phúng viếng, tin tức mới này tuy đã biết từ trước nhưng khiến Gióng có đôi phần suy nghĩ về sức ảnh hưởng của thương hội Vạn Niên tại tu chân giới này, tiền tài đúng là có sức ảnh hưởng không nhỏ, càng như vậy thì lòng lại tăng thêm sự lo lắng cho ăn nguy của Niệm Trì ít nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.