Chủ sơn gió lộng, Gióng một thân Hắc giáp quen thuộc chiếc phi phong sau lưng bay phấp phới, tay nắm chắn cây quyền trượng, người đứng thẳng dõi mắt khắp nơi Việt Tông, ngay sát bên cạnh là Thạch Sanh mặc một bộ thân Kim giáp chỉnh tề.
- Công tử, theo tin báo lại người các tông môn chắc hẳn nửa ngày nữa sẽ tới.
Thạch Sanh chắp tay nói, sáng sớm nay Yêu Đường cho người báo lại là có dấu vết của những người tông môn, mới rồi cũng đã nhận được tin chính xác.
- Nửa ngày, chúng ta cũng nên xuất phát tiếp đón họ ah... Dù sao Việt Tông cũng không nên bị xáo trộn, xây dựng lại cũng mất chút thời gian.
Gióng ngẫm nghĩ mà nói, mới xây không lâu hủy đi thì tiếc, chọn nơi khác làm chiến trường cho đỡ làm hỏng cảnh quan vừa buông tay mà đánh.
- Vâng, công tử phía trước không xa có một mảnh bình nguyên rộng rãi, ta thấy hay là chọn nó đi.
- Bình nguyên Hắc Mặc đó sao?? Ý không tệ, ngươi đánh trống khởi hành đi.
Bình Nguyên Hắc Mặc cách Việt Tông hơn mười dặm, sở dĩ có tên như vậy như vậy vì nơi ấy nền đất có một màu đen kỳ lạ.
Thạch Sanh nhận mệnh tiến lại chiếc Trống Đồng nơi góc sân, hồi trống giục dã hào hùng văng vẳng khắp các ngõ ngách tông môn, từng người mắt hướng về chủ sơn, chỉnh trang lại y phục.
Tiếng trống vừa dứt Gióng đằng không mà đi.
- Đi thôi!
Thạch Sanh thu trống lại rồi phi hành sát theo sau, từng bóng người nối đuôi đạp không mà nối theo sau, phía dưới mặt đất những tân đệ tử hay những người chưa đủ khả năng phi hành, theo hướng dẫn của chấp sự mà đi theo thành hàng như mãnh xà xuất động.
Bình Nguyên Hắc Mặc rộng rãi, Gióng dừng lại trên không tìm kiếm một nơi cao ráo phù hợp.
- Chọn chỗ này đi.
Gióng nói rồi dẫn đầu đoàn người hạ xuống, từng người thấy vậy hạ sát phía sau, Gióng lấy từ trong giới chỉ ra hai bảo toạ đặt xuống đất hướng Thanh Hà nói:
- Thái thượng trưởng lão mời ngồi.
- Tông chủ mời!
Thanh Hà gật đầu ra hiệu mời lại, trên mặt nàng nét cười nhè nhẹ, sở dĩ nang gọi nhi tử là Tông Chủ là vì trước cũng đã bàn bạc qua khi Gióng dùng hình tượng Hắc giáp sẽ lấy thân phận làm Tông Chủ Việt Tông, Vì Việt Tông cần một Tông Chủ để đối ngoại, có thể mang tính chấn nhiếp và tăng thêm phần huyền bí.
Gióng cũng không nói nhiều hơn thản nhiên ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho mấy người Thạch Sanh:
- Các ngươi cũng ngồi xuống đi, chờ mấy người tông môn đến có lẽ cũng một khoảng thời gian nữa, đứng chờ hẳn có chút mỏi.
- rõ, thưa Tông Chủ.
Mấy người nhìn nhau đáp lời, rồi từng người lấy từ trong giới chỉ ra ghế mà ngồi, vừa vặn xếp thành một hàng ngang dài, Gióng ở trung tâm, bên trái là Ngũ yêu Thức Hiên, bên Phải là Thanh Hà cùng bốn người Thạch Sanh.
Phía sau lưng hàng ghế là mấy người, Khải Đức, An Nhiên, Ngô Ngạn... Thuộc hàng đệ tử đứng ngay sau trưởng bối của bình, sau nữa là tới hàng ngũ chấp sự, cuối cùng mới tới các Đường sơn đệ tử.
- Tông chủ, không biết người có sắp xếp gì cho cuộc gặp gỡ này hay không??
Thanh Hà ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi, đây là giao tranh đầu tiên từ lúc thành lập Việt Tông cũng chính thức là lời nói đầu tiên của Việt Tông ah.
Gióng có lòng có hơi chút không quen khi nghe mẫu thân gọi mình như vậy, nhưng đã nói trước từ trước rồi và mẫu thân có vẻ kiên quyết nên Gióng đành chịu.
- Thái thượng trưởng lão, thực ra mà nói thì ta cũng không có sắp xếp gì cả, trước hết lực lượng của các tông môn tới lần này không quá mạnh, thôi thì " nước đến đất ngăn, binh tới tướng đỡ." Thắng thua do cường giả các vị quyết định.
- Việt Tông mới thành lập không lâu, đệ tử cũng chỉ mới bước đầu tư luyện, lần này coi như cho họ tới học hỏi để thấy sự khốc liệt của tu chân giới, trở về rồi lấy đó làm động lực tu luyện.
Thanh Hà gật đầu, Việt Tông cao tầng tuy mạnh nhưng đệ tử chỉ là mới nhập môn, chiến cuộc phụ thuộc vào cường giả đó là điểm khác biệt giữa nhân loại bình thường và giới tu luyện.
- Đường Tam, bên Yêu đường đã có sắp xếp rồi chứ??
- Tông chủ, theo chỉ lệnh của người, ta đã bố trí một vòng yêu thú phía ngoài phòng trường hợp dị biến, Hắc Mặc này hiện tại nếu có người đi không dấu được ánh mắt của ta.
Đường Tam tự tin nói, yêu đường của hắn yêu thú đông đảo, sau khi tới Việt tông cũng đã thu phục các yêu thú xung quanh đây, tuy lực lượng không quá lớn nhưng tác dụng thám thính, ngăn chặn coi như được.
- Tốt, người tông môn nếu đã tới thì chúng chỉ được rời đi khi ta cho phép mà thôi!
- Rõ, thưa Tông chủ.
Đường Tam nhận mệnh phân phó cho mấy người phía sau, đó là mấy yêu thú vừa Ngưng Anh không lâu do có lượng tài nguyên từ Việt Tông, chúng vâng lời rồi biết mất vào sâm lâm.
- Xuân Mai, lúc chiến đấu nàng ở lại bảo vệ cho đệ tử, đề phòng người tông môn nhắm vào chúng.
Gióng phân phó cho Xuân Mai việc nàng phải làm. Xuân Mai ngập ngừng nói:
- Tông chủ... Ta cũng muốn đánh ah...
- Xuân Mai, những đệ tử này là tương lai của Việt Tông, đây là việc quan trọng nàng hiểu chứ??
Gióng nhìn nàng nói, lúc này không phải là lúc nữ nhi tình trường Gióng không chấp nhận tính khí nữ nhân, những tân đệ tử này Gióng không muốn có vấn đề gì sảy ra.
Xuân Mai nghe vậy biết công tử không cho nàng cơ hội ah, nhõng nhẽo phải chọn thời điểm nếu không người thiệt là nàng ah.
- Vâng, Tông chủ.
Xuân Mai cúi đầu nhận mệnh tuy lòng có hơi chút tiếc nuối, tràng cảnh máu huyết như vậy đã lâu không trải qua, nàng cũng muốn thử chút uy lực Nguyên Anh của bản thân.
- Báo...
Một hộ vệ từ xa chạy lại, miệng nói lớn tiến tới quỳ trước mặt Gióng.
- Có chuyện gì?? Nói đi.
Gióng phất tay ra hiệu cho người hộ vệ.
- Bẩm Tông chủ, người Trúc gia trang tới.
- Tốt, cho họ vào.
- rõ.
Hộ vệ nhận lệnh, đứng dậy mà bay đi.. Một lúc sau đã đưa theo đoàn người bay lại, dẫn đầu là Trúc Thanh phía sau là Tả Phi, Lưu Vũ cùng mấy tráng hán tu sĩ.
Gióng đánh gia mấy người này đôi chút vì cũng đã một khoảng thời gian không gặp lại, ba người Trúc Thanh cũng đã là Nguyên Anh sơ kỳ, xem ra lợi tức từ mỏ Hoả Linh thạch đã trợ giúp từ luyện ít nhiều.
- Trúc huynh đã lâu không gặp.
Thanh Hà thấy Trúc Thanh trong lòng có đôi chút hoài niệm mà cất cất lời chào hỏi.
- Thanh Hà tiên tử vẫn khoẻ.. ngoại môn trưởng lão Trúc Thanh Gặp qua các chư vị đại nhân.
- Gặp qua chư vị đại nhân..
Trúc Thanh hành lễ với Thanh Hà rồi hành lễ với mấy người khác, đa phần mấy người ở đây hắn đã gặp qua và cũng nhận thức được tu vi cường đại của họ.
Hai người Lưu Vũ cùng các tráng hán khác cũng đồng loạt cúi người hành lễ, Trúc gia trang giờ cũng đã là một phần ngoại của Việt Tông nên lễ lạt tất nhiên phải có.
- Trúc trưởng lão và các vị chấp sự ngoại môn tu vi lại có phần tăng tiến, hôm nay mọi người có thể tới xuất một phần lực quả là đáng quý.
Gióng gật đầu nhìn Trúc Thanh và những người Trúc gia nói.
Trúc Thanh nghi hoặc, hắc giáp nhân này hắn chưa từng gặp qua nhưng ngồi ở đây hẳn địa vị không thường nên hắn không dám chậm trễ
- Trúc Thanh không dám, thân là một ngoại môn trưởng lão đây là việc nên làm...
- Trúc huynh, vị này là Tông chủ của chúng ta ah.
Thanh Hà giới thiệu chút cho Trúc Thanh, nhưng trong lòng có chút nén cười đều là người thân quen cả, nếu Trúc Thanh biết người trước mặt là Minh Minh chắc hắn cũng đôi phần khó xử.
- Trúc Thanh gặp qua Tông Chủ.
Trúc Thanh nghe vậy thì lòng kinh ngạc, Việt Tông từ khi mới thành lập vị Tông chủ này đã được phủ nên lớp màn huyền bí, không nghĩ tới lần này sẽ gặp.
- Năng trở lại Việt Tông một chút, có dịp chúng sẽ hàn huyên sau, các ngươi vào chỗ đi, uhm...lát ngươi cùng Xuân Mai hỗ trợ bảo vệ tốt đệ tử là được.
Gióng ngẫm nghĩ mà điều phối, Trúc gia có ba Nguyên Anh sơ kỳ với mấy tráng hán tu vi kết đan, để họ bảo vệ đệ tử cũng coi như là an toàn, nếu tham gia chiến đấu không tránh khỏi tổn thất lực lượng Trúc gia trang.
- Rõ, Tông chủ.
Trúc Thanh nhận mệnh cáo lui, hắn cùng những người khác phân bố mà đứng trước hàng của tân đệ tử làm thành một bức tường phòng tránh bảo vệ.
- Tông chủ, người nghĩ mấy người Thao Sảng có tới không?
Chuyện mấy người Gióng gặp được mấy người Tháo Sảng, mọi người cũng đã tường tận nhưng Lý Thông nghi hoặc hỏi.
- Tới hay không?? Là do bọn họ quyết định nha! Ta không quyết được.
Gióng ngẫm nghĩ cười nói, cái khó đoán nhất trong thiên hạ đó là lòng người, cái khó hơn nữa chính là lòng dạ nữ nhân.
- Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tông chủ họ tới rồi ah, Oh tất cả đều tới người Vạn Tượng lực lượng rất mạnh, hẳn là Đại Các Chủ rồi!
Thạch Sanh thần thức phát hiện được sự xuất hiện của đám người Thao Sảng liền cất lời, người khác nghe vậy, thần thức cũng đảo ra tìm kiếm, nét mặt cũng trở nên chăm chú đánh giá người mà Thạch Sanh nói.
- Hắn là Hoá Thần sơ kỳ, nhưng thân mang thương tật, nếu toàn thịnh e rằng cảnh giới có thể cao hơn.
Thanh Hà kinh ngạc đánh giá, không hổ là người đứng đầu Vạn Tượng Các, hỏi sao mấy thành trì xung quanh có chút kiêng nể, người này nếu thương tật không có mang trên thân, dường như là trung kỳ thậm chí hậu kỳ không chừng.
Mọi người nghe Thanh Hà nói có chút kinh ngạc thì ra tên các chủ này lại lợi hại như thế, Gióng không có ta nghĩ gì nhiều vì điều đó không quá dự liệu từ trước.
- Yêu thú càng cường đại, tự tôn càng lớn, người này xem ra không dễ thương thuyết.
Thanh Hà cùng những người khác gật đầu, tu sĩ có năng lực ai cũng vậy đâu chỉ mỗi yêu thú, vấn đề quan hơn nhất là người và thú vốn từ trước tới nay luôn đối nghịch.
Tượng Thạch cùng đại ca đang phi hành mà tới địa điểm Việt Tông theo hắn được biết thì đó là địa điểm cũ của Lục Lâm Bang.
- Hướng này..
- Vâng...
Hắc y lão giả ngẫm nghĩ chút rồi chỉ hướng khác, thần thức hắn đã phát hiện người ở Hắc Mặc, vừa phi hành hắn càng cảm thấy kinh ngạc, những người Việt Tông này đúng như nhị đệ nói họ rất mạnh, sự hiện diện của hắn dường như họ đã biết vì thần thức đảo qua đảo lại dò xét, trong đó có mấy tia thần thức rất cường.
Hai phía khác Thao Sảng, Bá Nhan cũng đổi hướng tới Hắc Mặc, lòng mang kinh nghi trước lực lượng của Việt Tông.
Không quá lâu sau, ba nhóm người theo ba hướng khác nhau đã xuất hiện trước tầm mắt của Gióng, khi đến trước một khoảnh thì hạ thân xuống mặt đất, cả ba đội ngũ nhìn nhau rồi tiến về phía Gióng chắp tay hành lễ.
- Ba Nhan, Mộng Tuyền gặp lại đại nhân và chư vị.. Các vị khoẻ
- Thao Sảnh, Uyển Thanh, Phương Vân, Bạch Tiểu Quần bái kiến đại nhân.
- Tại hạ Tượng Bá Khanh cùng nhị đệ Tượng Thạch gặp qua đại nhân, chư vị hảo.
Bá Khanh lòng tuy kinh nghi, nhưng khi thần thức không thấy được điều gì từ Hắc giáp nhân này hắn cũng không dám lơ đễnh ah, Khí tức Ngũ Yêu Thức Hiên sơn mang lại khiến hắn có chút kỳ quái.
- Tốt, đợi xong việc sẽ hàn huyên sau, ta sắp có việc riêng cần giải quyết ah.
- Vâng, chúng ta hy vọng giúp chút sức cho đại nhân.
Ba người chắp tay mà nói, lúc này cũng không phải khi nói chuyện phiếm và làm việc khác, giải quyết xong việc trước mắt rồi nói sau không muộn.
- Các ngươi tạm thời ẩn mình đi, nên mang đến cho người các tông môn chút kinh hỷ.
Gióng nhìn mấy người Bá Nhan ngẫm nghĩ nói, người các tông môn không biết cơ những người này ở đây, bất ngờ xuất hiện sẽ hiệu quả không tệ.
- Được, đó là ý hay nhưng không biết đại nhân có chắc về việc chữa trị cho chúng ta không??
Mấy người toan quay vào sâm lâm ẩn mình, nghe Bá Khanh nói vậy cũng dừng lại hẳn nhiên cũng có chung ý nghĩ nhưng không tiện mở lời mà thôi.
- Hừ..ngươi đây là đang nghi ngờ lời nói của Tông chủ sao??
Thạch Sanh hừ lạnh, khí tức cường đại đẩy ra cuồn cuộn, đám người Lý Thông thấy vậy nhìn nhau khí tức kéo lên khiến phiến không gian một phen xáo trộn, y phục tóc tai không gió mà bay phấp phới.
Đám người tán tu hơi lùi bước về sau sợ hãi, Bá Khanh người hơi chao đảo nhưng không di chuyển mấy trước người hắn hình thành lớp màng thổ linh lực nhưng có dấu hiệu tản mát, hắn chắp tay nói:
- Các vị đạo hữu có chút hiểu lầm ah, Bá Khanh không có ta nghi ngờ nhưng việc quan hệ trọng đại, ta chỉ muốn có chút biểu hiện gì đó có thể an lòng.
- Dừng lại đi, làm vậy ra thể thống gì.
Gióng giơ tay ra hiệu cho đám Thạch Sanh thu hồi khí thế của mình lại, rồi nhìn Bá Khanh nói:
- Bá Khanh, đã nói như vậy nếu ta không có gì hồi đáp chẳng phải phụ lòng Bá Khanh sao???
- Mong đại nhân thứ lỗi.
Bá Khanh áy náy nói.
- Thái thượng trưởng lão, người xem chút có vấn đề gì không??
Gióng hướng Thanh Hà hỏi ý kiến nàng, Bá Khanh thấy vậy cũng dời mắt nhìn nàng một cách chăm chú, không lẽ đây chính là Băng linh căn đã nói tới?
- Tông chủ khách khí rồi! Chút việc này có gì đâu.
Thanh Hà cười cười, nói rồi đưa tay hướng về hướng Bá Khanh, Bá Khanh cảm thấy thân thể hơi có chút hơi lạ nên hơi lùi sau, linh lực muốn phòng ngự.
- Buông long đi, ta không hại ngươi đâu.
Thanh Hà nhìn hắn như vậy lạnh nhạt nói.
Bá Khanh nghe vậy có chút áy náy, người muốn giúp mình mà mình lại chống cự, không phải hắn vừa rồi cầu người ta sao?? Hắn thở ra một hơi buông lỏng phòng bị toàn thân.
Từ thân thể hắn khí tức một hồi nhộn nhạo, băng khí bốc ra từ cơ thể như làn sương trắng, chúng hướng tới như có sự kêu gọi nào đó rồi tiến vào tay của Thanh Hà như chưa từng xuất hiện.
Những người khác kinh ngạc nhìn theo, vì mỗi khi băng khí được hút đi một chút, biểu hiện thư thái nhẹ nhõm xuất hiện trên khuôn mặt Bá Khanh, hẳn nhiên đã có chút khởi sắc nhỏ nhỏ.
Thanh Hà dừng lại tay lại, nàng chỉ cần phải thể hiện một chút, nếu làm quá dẫn đến xáo trộn linh lực trong cơ thể của mình, phía trước còn có chuyện cần phải làm ah.
Nàng cảm nhận băng khí trên người Bá Khanh nói:
- Người gây ra băng ám trên người của ngươi, ta nghĩ phải chăng là cường giả Luyện Hư??
Bá Khanh chắp tay với nàng thêm phần cung kính, hắn cảm thấy được băng khi trong thân thể mình giảm đi một chút ít nên trở nên tin tưởng vào khả năng chữa trị mà Gióng nói đến trước đây.
- Tiên tử, đúng như người dự đoán hắn chính là Luyện Hư cường giả, không biết Tiên tử có thể dứt điểm căn nguyên không? Dù bỏ ra đại giá Bá Khanh cũng chấp nhận.
- Luyện Hư hơi khó khăn, nhưng hẳn sẽ không vấn đề lớn, chỉ là hơi mất thời gian một chút, sau này ngươi có lẽ phải ở lại Việt Tông một thời gian đi, vì ta không tiện đi Vạn Tượng Các ngươi.
Luyện Hư kỳ, với nàng quả có chút khó, nhưng theo thời gian mỗi ngày chữa trị một chút, theo tu vi nàng tăng lên hẳn là có thể, nhưng nàng cũng muốn kéo dài thêm chút thời gian, dù sao có hắn Hoá Thần cường giả ở tại Việt Tông toạ trấn nếu Việt Tông có việc hắn không thể khoanh tay mà nhìn.
Bá Khanh trong lòng cũng ngẫm nghĩ đôi chút, hắn giờ là bệnh nhân đến cầu thuốc phải theo sắp xếp của thầy thuốc, việc ở lại hắn cũng không thể nào tránh được, lấy người đi thì càng không thể thế lực đối phương không đơn giản, hắn cũng không chắc làm được hơn nữa lại liên đới tới việc Tượng Vương, hắn nghĩ mình không nên làm khác thì hơn.
- Được, ta nghe lời Tiên tử, sau này ta quấy quả Việt Tông một phen vậy.
- Nếu đã có câu trả lời thích đáng thì các ngươi lui đi, việc còn lại sau sẽ tường.
Gióng nhìn chúng nhân nói rồi phất tay ra hiệu cho mọi người rời đi không nên tiếp tục nói về chuyện này nữa.
- Vâng.
Mất người Bá Khanh đưa mắt nhìn nhau gật đầu, hành lễ một lần nữa với Gióng rồi lui đi, những việc vừa rồi khiến trong lòng có thêm niềm tin và một phần nhẹ nhõm, nếu giờ còn ở lại dây dưa thêm mất lòng thì coi như bỏ sông bỏ biển ah, mệnh của mình đã nằm trong tay người, cầu người không hết có ai nỡ buông xuôi.
Từng người biến mất vào trong sâm lâm, giấu kín cơ thể mình yên lặng chờ đợi những điều sẽ tới.