Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 123: Sự lựa chọn!




Khoảng không gian như trầm lắng lại, mọi người chờ đợi nhìn Gióng, hình tượng của Gióng hiện tại mang cho người khác cảm giác kỳ bí, chẳng thể nhìn rõ nhân thân nhưng hơi thở toát ra cảm giác hào hùng, vị thiết huyết của một dũng tướng xa trường.
Gióng thân giáp cao lớn đứng thẳng, hai tay chống xuống chiếc gậy tre đen, chiếc gậy giống như một chiếc quyền trượng có hình đầu rồng hai mắt như đốm lửa sáng rực, Gióng điềm nhiên nói:
- Chuyện ta nói là gì thì các ngươi cũng hiểu phần nào, mọi người đều là người lớn cả, vòng vo không phải cách làm của quân tử, ta lần này tới là cần Hồi Nhục đan, Hoá Thần đan, ai sẵn sàng đưa ra đây??
Quá trực tiếp đi, dù ai cũng nghĩ đến nhưng nói thẳng như vậy không phải ép người ép cả hột lựu sao??
- Vị đại nhân này...Hồi Nhục đan chúng ta khó mà bỏ được khỏi tay, vì nó liên quan đến sinh tử của cá nhân, còn Hoá Thần Đan có tầm quan trọng của nó đối với tu sĩ không nhỏ nhưng nếu đại nhân có thể bỏ giá hợp lý thì không phải không được, còn nếu gượng ép quá ta sợ rằng cuối cùng chẳng thuộc về ai.
Bá Nhan nghe vậy từ tốn nói, nhưng cũng không quên xuất một chút uy hiếp, có lẽ hắn vẫn hơi có khúc mắc với những người này vì hắn nhận ra Gióng cố ý đẩy giá lên cao không thì hắn đã có thể thuận ý mua được mà không phải có mặt ở đây.
Những người khác gật đầu đồng ý với bá nhan, Hắc y nam tử cùng Thao Sảng không nói hẳn nhiên cũng đồng quan điểm, Hồi Nhục Đan có quan hệ rất lớn tới mục đích tới đây, làm sao ai dễ buông.
Gióng nhìn Bá Nhan, nhìn thái độ đồng của người khác thì cười lạnh:
- haha... Bá Nhan ngươi đang đe dọa ta sao?? Ép quá thì chẳng thuộc về ai?? Có thể đúng, nhưng nói với các ngươi một điều nếu kết cục như ngươi nói, ta dám cá ta có thể cho các ngươi đi nghỉ dưỡng tập thể ở dưới hoàng tuyền.
- Chúng ta đông người như vậy, nếu đánh chưa biết được phần thắng về ai đâu, nếu kéo dài không khéo người tông môn kêu gọi cứu viện trở về thì cũng chẳng ai có lợi cả.
Hắc y nam tử hơi bước chân ra nhìn Gióng nói, tuy chưa rõ thực hư thực lực đối phương ra sao hay vì tin tức vừa được biết hắn có chút tôn trọng nhưng bảo tự tay dâng bảo đó là không thể nào, đó là tôn nghiêm của tu sĩ.
- Đúng vậy..
- Chưa biết mèo nào thắng mẩu nào đâu..
- ..
- ...
Đám đông tán tu người câu người nối tiếp xôn xao, cả tối đánh giết vất vả giờ lại tay trắng sao ai có thể chịu thiệt, huynh đệ tỷ muội nằm xuống còn chưa kịp lạnh đây này.
Gióng thấy vậy hừ lạnh, đưa tay ra hiệu về phía những người phía trước:
- Hừ vậy sao??
Đám đông thấy vậy đang xôn xao trở nên im ắng lại, cẩn thận đề phòng nhưng lại trở tay không kịp, đó là một luồng uy áp cường đè nặng lên vai khiến thân thể thể họ như trùng xuống.
Thần thức uy áp này là Thạch Sanh buông ra theo chỉ thị của Gióng, ở đây tu vi một số người không yếu có thể không kiềm chế được lâu nhưng đình trụ giây lát thì cũng không quá khó.
Tiêu Mạt ngay khi thấy Thạch Sanh ra tay thì thân thể hắn biến mất thành một luồng khói đen, đám người tán tu sau đôi chút bị khống chế thì từng người lấy lại sự làm chủ thân thể của mình, đáy mắt hiện lên chút sợ hãi không nhỏ.
Tiêu Mạt như bóng ma xuất hiện trở lại bên cạnh Gióng, Thạch Sanh thấy vậy cũng thu hồi thần thức trở lại, Gióng gật đầu với hai người.
Mấy người Hắc y nhân, Bá Nhan nhìn nhau cũng nhận thấy sự rúng động trong mắt đối phương, cường độ thần thức này vượt khỏi phạm trù bán thần rồi, tuy khống chế nhiều người phải phân chia lực nhưng với tu sĩ cường đại thì chỉ vài thời thần thôi nó nói lên quá nhiều.
- Các ngươi có thể nói vừa rồi là bất ngờ, ta xuất kỳ bất ý nhưng các ngươi có thể thấy trên cổ các ngươi hẳn có gì đi.
Từng người đưa thần thức kiểm tra phần cổ của mình, sự sợ hãi dường như đẩy lên cao độ vì họ thấy trên cổ mình có một vệt đỏ, nó không phải máu mà dường như chỉ là một kí hiệu được vẽ lên nhưng như vậy là đủ nói lên điều gì.
Gióng như có như không hỏi Tiêu Mạt phía bên cạnh:
- Cho dù không phải bất ngờ thì thế nào?? Tiêu khách khanh nếu bình thường ngươi làm được gì??
Từng ánh mắt nhìn về hắc y nhân Tiêu Mạt cảnh giác cao độ, từ tốc độ biểu hiện ra vừa rồi thì ra người này nguy hiểm hơn bọn họ từng tượng tưởng rất nhiều.
Tiêu Mạt nghe vậy nhìn đám đông ngẫm nghĩ, hơi thở phả ra sát khí nhè nhẹ mà tự tin nói:
- Đại nhân, cho ta ba thời thần Nguyên Anh hậu kỳ trở xuống có thể nghỉ ngơi, Nguyên Anh hậu kỳ thời gian gấp đôi, Bán Thần năm mươi năm mươi chỉ là thời gian không xác định được, Hoá Thần thì ít nhất có thể gây chút thương tổn.
- tốt.
Như một giọt nước tràn ly, sự nguy hiểm khiến có những người vô ý đứng sát lại nhau hơn, cảnh giác vô cùng kẻ địch trong tối luôn khiến người khác phải lo lắng, từ trước đến nay người ta thường ít đắc tội với sát thủ cường đại chính là vì vậy, nó như một con dao luôn kè kè trên cổ.
- Đó là cái kết ta không muốn nhâtd ah, các ngươi tu đạo tới bước này không phải dễ dàng mà ta lại chẳng muốn làm kẻ tuyệt tình.
- Đại nhân, Bá Nhan ta có chút lỡ lời, ta nhận sai nhưng quả thật Hoá Thần đan ta có thể bỏ nhưng Hồi Nhục Đan này nếu ta bỏ thì cũng chỉ chết mà thôi!
Bá Nhan hơi hành lễ nhận lỗi nói, nhưng Hồi Nhục đan này hắn không muốn từ bỏ, hắn lão tâm khổ tứ muốn có trong tay cũng chỉ có hy vọng níu mạng mà thôi.
Mộng Tuyền nắm chặt bàn tay Bá Nhan khoé mắt hơi hoen ướt, nàng biết hắn vì nàng nhưng nếu buông bỏ ít nhất còn một người sống:
- Bá Nhan hay là bỏ đi thôi! Thời gian ta không còn nhiều, chúng ta cứ vui vẻ sống nốt là được rồi!
- Ta không đành lòng... ta thật sự không đành lòng, ta chưa đưa nàng đi hết những nơi đẹp nhất Đông Vực này..
- Bá Nhan...
Thao Sảng tay nắm chặt Lọ Ngọc nơi tay vừa được triệu hồi từ giới chỉ, Uyển Thanh cùng ba người Phương Xuân nhìn hắn lắc đầu:
- Huynh đệ không được..
- huynh đệ..
- Biểu ca, bọn ta ngăn họ lại huynh cầm chúng đi.
- Đúng đấy huynh đệ.. Coi như ta đền ơn đệ.
- Không, ý ta đã quyết, huynh đệ đã vì Thao Sảng ta mà vất vả rồi! Ta không thể phiền mọi người thêm được.
- -
Huynh đệ hắc y nam tử nhìn nhau thở dài, họ muốn giúp đỡ đại ca phần nào nhưng tình thế hiện tại xem ra khó mà được như ý.
Bầu không khí trở nên ảm đạm, khiến Gióng và năm người nhìn nhau có chút không biết nói sao, phu phụ Tiêu Mạt lòng áy náy nhìn những người này, họ muốn chữa cho nhi nữ nhưng nếu điều đó khiến người khác thương tâm thì thật khó nghĩ.
- Haizz....nhìn các ngươi tự dưng ta thấy mình trở nên xấu xa ah, ta biết các ngươi muốn dùng Hồi Nhục Đan để làm gì, nhưng các ngươi quá đề cao nó rồi!
Lời Gióng nói như chuông phá vỡ đi bầu không khí sướt mướt.
- Đại nhân ý người là...?
Hắc y nam tử nghi hoặc nhìn Gióng, ngập ngừng chờ đợi câu trả lời.
- Hồi Nhục Đan, như tên gọi là phục hồi nhục thân nhưng nó không phải vạn năng ah, các ngươi người thì nội phủ băng toái nhiều năm, người thì độc phát thân sắp vì vậy mà vong mạng, Hồi Nhục Đan có phục dụng thì chỉ như muối bỏ biển mà thôi, coi như cũng chỉ kéo dài thêm chút hơi tàn, kéo sự đau khổ thêm chút thời gian, thử hỏi đáng sao??
- Đó không phải cách chữa trị mà chỉ là cách tự hại bản thân và tiếp tục làm khổ người bên cạnh mình mà thôi!
Từng ánh mắt nhìn vào đan dược nơi tay mình ảm đạm, điều này không phải họ không nghĩ tới mà là tự dối mình, bởi con người ta vốn cần một lý do để mù quáng.
- Đại nhân, nhưng ta còn có thể làm sao chứ?? Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng như vậy?? Nếu ta có thể đổi mạng này cho nàng vài ngày thì ta đây cũng đành lòng.
- Bá Nhan..
Gióng lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi, độc ngấm thân đã lâu tuy có tu vi chống trụ nhưng cũng chẳng còn bao lâu, Mộng Tuyền ngươi cốt tuỷ gẫy vụn vì vậy cốt tủy đã nhiễm độc sợ rằng... Còn Bá Nhan ngươi cảnh giới càng giảm độc phát càng mạnh thêm phần ngươi vận dụng linh lực vừa rồi e rằng cách bạo phát không xa.
- Thao Sảng ngươi tuy thân hoả hệ linh căn, thêm Hoả Hồ Nhãn kiềm nhưng giờ chỉ là đèn trước gió mà thôi, lục phủ ngũ tạng băng hoá còn sống đã là kỳ tích, vận dụng linh lực càng nhiều ngày trở thành Băng điêu không xa.
- Còn đại ca ngươi vì là yêu thú thân thể cường hãn tu vi cao cường nhưng cũng chẳng thể tránh khỏi kết cục như vậy sảy ra đâu.
Gióng như một thần y nói ra một loạt tình trạng cơ thể mấy người, khiến họ trở lo lắng không thôi, nhưng không hiểu sao họ thấy tia hy vọng.
- Đại nhân, người đã nắm rõ như vậy phải chăng có thể chỉ ra cho chúng ta một con đường sáng hay chăng??
Hắc y nam tử chắp tay hành lễ mà hỏi, vấn đề này vây khốn hắn và các huynh đã lâu nhưng vẫn không thể giải.
- Cách không phải không có...
- Xin đại nhân giải mê cục.
- Xin đại nhân..
- Xin đại nhân..
Gióng hơi lấp lửng, khiến từng người chắp tay cúi đầu cầu xin chờ đợi.
- Băng hoá, cần phải làm tan băng nhưng lại không thể khiến tổn hại nặng thêm, cần một Băng linh căn đủ cường đại để làm việc đó, nhưng con người tồn tại được còn dựa vào sinh cơ nên cần có Mộc hệ tinh thuần bồi dưỡng mà thành.
- Độc hủ?? Dĩ độc trị độc, nhưng độc phải đồng hệ mới vẹn toàn, lại thêm Mộc tinh thuần từng bước phối hợp lấy lại tiên cơ.
Từng ánh mắt trở nên sáng suốt như thức tỉnh từ trong mộng mị, nhưng rồi nhanh chóng khe khẽ thở dài, biết cách giải nhưng mà muốn giải lại không hề dễ dàng, đơn hệ linh căn, biến dị linh căn đâu phải dễ kiếm hơn nữa tu vi không quá kém?
- Các ngươi đang lo lắng??? Đúng là có chút không dễ kiếm, nhưng vừa hay nó lại trong tầm tay của ta.
Gióng nói rồi giơ lòng bàn tay ra, mộc linh lực xanh tinh thuần vờn quanh hình thành một quả cầu đẹp đẽ, mộc cầu linh lực đẹp đẽ hấp dẫn từng ánh mắt nhìn, lần đầu tiên họ thấy mộc linh lực một cách tinh thuần như vậy, Hắc y nam tử chắp tay:
- Đại nhận đây là mộc linh căn?? Vậy những linh căn khác?? Đại nhân cũng trong tầm tay người sao??
- Băng linh căn, Độc linh căn. Bán thần tu vi hẳn có thể giải câu đố của các ngươi đi.
Người nhìn người như không tin vào tai mình, nhưng đồng loạt quỳ xuống:
- Cầu xin đại nhân cứu mạng..
- Cầu xin đại nhân cứu mạng..
...
...
- Ta có thể cứu, nhưng sao ta phải cứu??? Ta không phải thánh nhân.. À dù cho ta là thánh nhân nhưng thánh nhân cũng phải có lý do mà hành sự, số mệnh không phải thứ muốn thay đổi là được mà đó phải là sự đánh đổi hợp lý.
- Ta chỉ đưa ra cho các ngươi sự lựa chọn tương lại của mình, còn các ngươi lựa chọn như thế nào lại không phải việc của ta...nếu lựa chọn hãy tới Việt Tông tìm ta.
- Việt Tông...
- Việt Tông..
Từng tiếng lẩm bẩm trong miệng nhưng thâm tâm thầm nhớ kỹ danh tự này, danh tự này gần đây lan truyền không ít.
- Vốn dĩ ta muốn lấy một viên Hồi Nhục đan, một Hoá Thần đan nhưng lại mất thời gian nói chuyện với các ngươi, giờ bảo các ngươi phải bỏ ra thì e rằng các ngươi không bằng lòng, ta có một kiến nghị như này...
Gióng nhìn mọi người nói:
- Xin đại nhân cứ nói.
- Tốt, như này đi bên ta có năm người, các ngươi cũng chọn ra năm người, chúng ta đánh năm trận lấy ba thắng làm kết quả. bên nào chạm ba thì bên ấy thắng, nếu ta thắng đồ ta muốn các ngươi phải đưa cho ta, còn ai đưa ra các ngươi tự bàn bạc.
Mấy người Hắc y nam tử cùng tán tu nhìn nhau kinh ngạc, vị đại nhân này tuy rõ ràng có thể dùng lực mà ép người những vẫn cư xử công bằng, phong độ này không phải người thường có thể có được.
- Còn bên ta thua, thì coi như ta vô duyên với thứ ta muốn.
- tốt...
- tốt..
- tốt...
- Vậy các ngươi chọn người đi, nên chọn thật kỹ bởi không có cơ hội làm lại đâu.
Từng tiếng sảng khoái đáp lại rồi tụ tập lại trao đổi, Gióng nhìn phu phụ Tiêu Mạt nét mặt có hơi căng thẳng thì nói:
- Có phải các ngươi nghi hoặc vì sao ta có thể lấy lực mà dành nhưng lại làm ra như vậy??
- Công tử...
Tiêu Mạt ngập ngừng không biết nên nói gì, quả thật là hắn có chút suy nghĩ như vậy nhưng công tử hẳn nhiên có suy nghĩ riêng nên hắn không muốn làm khó người.
- Ta muốn giúp các ngươi nhưng điều đó đồng nghĩa với việc một trong số những người trước mặt này sẽ chịu tổn thương nói thẳng ra mất mạng, nếu ta dùng lực ép lấy đồ về cũng được thôi nhưng sau này nó sẽ là vết nứt trong tâm linh của các ngươi.
- Nhưng ta đưa ra giải pháp này để các ngươi dùng chính sức lực mình, bằng một cách công bằng nhất để các có cơ hội tự tay mình đạt được điều các ngươi muốn, còn kết quả tốt thì các ngươi sẽ không phải nặng lòng vì họ, còn ngược lại thì ít nhất các ngươi cũng đã cố gắng.
- Đa tạ công tử thành toàn, chúng ta lựa chọn theo ý công tử.
Phu phụ Tiêu Mạt cúi người hành đại lễ mà thật tâm cảm tạ, công tử cho họ lựa chọn mà còn nghĩ cho cảm nhận của họ như vậy, họ nhất định phải cố gắng đạt được bằng sức mình để không khỏi phụ lòng.
Gióng nhìn hai người gật đầu nhưng không có ý ngăn lại, Gióng chỉ đưa ra sự lựa chọn và họ sẽ phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó vì sự lựa chọn đó, mà đôi khi hệ quả nó lại kéo dài không chỉ vài phút giây mà thậm chí đi theo họ suốt chặng đường về sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.