Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 112: Tranh Đoạt (2)




Đấu giá hội diễn ra một cách tử tế lịch sự nhất trong các cuộc đấu giá từ trước đến nay, vì một vị cường giả hỉ nộ thất thường luôn sẵn sàng khiến người khác tạo mưa, bằng huyết lẫn thức ăn từ sớm.
Người người háo hức nhưng lại cố gắng không tạo ra thanh âm gì đó quá đặc biệt, rồi nơm nớp lo sợ ngoảnh mặt mà tim như chú chim non nhìn thấy khung trời xanh kì diệu.
Niệm trì không biết hành động bí mật của mình có hiệu quả hay không, giả dụ hành động đó mang hiệu quả trái ngược với nàng mong đợi, nhưng lúc này nàng cần đánh bạc vì chuyến lưu động này đã đến điểm cuối, mà nàng không chắc doanh số thu nhập của mình đã đủ hơn mấy vị tỉ muội của mình hay chưa.
Nàng biết mình không được kiều mị như đại tỉ, cũng chẳng như tam muội được sự trợ giúp của mấy công tử ca quyền quý, không phải nàng không đẹp nhưng nàng muốn dành tất cả những thứ mình muốn bằng năng lực thương trường, nên nàng lựa chọn tham gia quản lý đấu giá lưu động này.
Nàng thất thần mà lòng thấp thỏm chờ đợi, nhưng không phải đợi quá lâu thứ thanh âm truyền lại trong đầu nàng như một làn gió xuân, khiến khuôn mặt mỹ lệ mang nét ngây thơ trở nên tươi tắn một cách kỳ lạ.
- Nhị tiểu thư thật ý tứ đấy haha.. Công tử nhà ta đồng ý với giao dịch này, tiểu thư cứ việc tiến hành đấu giá như thường lệ, nhưng không biết tiểu thư muốn kết quả thế nào??
- Công tử nhà tiền bối?? Giao dịch?? Ý tiền bối là sao??...
Vốn dĩ nàng chỉ nghĩ là tán tu nhưng giờ thêm một vị công tử ca, một vị công tử có thể có một cường giả như vậy theo hầu như vậy thường thì thường thì... Có tâm địa thiện lương hơi khó đi nha!
Mấy màn gạ tình rau sạch này trong tuồng cổ đâu thiếu, nàng cũ không phải ít lần gặp phải chuyện như vậy, càng nghĩ nàng càng thấy tối tăm bờ vai nhẹ rung, từng lỗ chân lông xuất hiện những giọt trong trẻo li ti, nhỡ đâu... Người ta dùng lực ép đò hix hix... Nàng truyền âm mà thanh âm còn khiến nang cảm thấy xa lạ.
- Có lẽ tiểu thư đang có mạch suy nghĩ rất phong phú và hơi nghiêng về phương u ám rồi! Ôi tuổi trẻ thật tươi đẹp, nhưng tiểu thư yên tâm chuyện chúng ta muốn giao dịch với tiểu thư không như tiểu thư muốn đâu.
- Hừ ta muốn gì chứ.... Xì... Tiền bối ta muốn biết giao dịch như nào có được chăng??? Nếu quá tầm tay tiểu nữ khó lòng...
Thâm tâm nàng có chút nhẹ nhõm nhưng bị người khác ám chỉ mình có ý muốn lạ, khiến nàng trong lòng có chút ấm ức không nhẹ.
- Tiểu thư đợi chút.... Ừm chuyện này tròng lòng bàn tay của tiểu thư cả, không dấu gì tiểu thư công tử nhà ta chỉ muốn hỏi thăm chút về lại lịch bức tranh mới lấy được lúc trước mà thôi.
- Bức tranh đó có gì đặc biệt sao??
Niệm Trì nghĩ tới bức tranh tình cờ lấy được đó, mà bao năm nay nàng đi khắp nơi cũng chẳng moi móc được gì, nhưng lúc này nghĩ lại những người này muốn lấy được bức tranh giờ lại muốn dò hỏi lai lịch, làm tính con buôn của nàng được khơi dậy gợn sóng.
- Đặc biệt với người cần là rác với người vô tâm, công tử nhà ta thích sưu tầm những thứ mà thường nhân không thể lý giải được, có lẽ tiểu thư có điều không biết có một thứ Hoạ không phải là Hoạ, hình chẳng ra hình nhưng lại là hình, trong hình có hình ngoài hình có hình...hình hoá hình, hình hoá không hình... Tóm lại là Hoạ là một phạm trù sâu sắc.
Thạch Sanh có chút ung đầu lười nói mà chốt lại cho nhanh.
- Ách cái này... Ừm ơ...
Niệm Trì chưa từng nghĩ tới thứ Hoạ qua lời nói của người này lại có vẻ huyền bí bậc này ah.
- Tóm lại là tiểu thư muốn tiến hành giao dịch này chứ!?
- Được thành giao, mong tiền bối và công tử bỏ chút lực hỗ trợ
- Hảo sảng khoái.. Tiểu thư muốn chúng ta hỗ trợ như nào??
- Tiểu nữ muốn Hoá Thần Đan này được đôn giá lên cao nhất càng cao càng tốt..
- Tốt thành giao...à công tử có lời muốn gửi tới tiểu thư chỉ là...
- Xin tiền bối cứ nói..
- Công tử nói rằng: tuy tiểu thư ngươi có chút tư sắc, nhưng bên cạnh người chút tư sắc ấy cũng chỉ là bình phàm, những suy nghĩ lúc trước tiểu thư yên tâm công tử thực tâm không màng đến đâu.
- Ách... Hừ... Xì...Abc... Xyz..
Niệm trì dái tai có chút nóng lên, cái gì chỉ bình phàm?? Yên tâm không màng đến đây chẳng phải chê nàng không đủ lọt nhãn quang sao?? Nàng muốn sông có sông lại đồi núi lượn hình, nhan sắc cũng được đám đông đóng cho cái dấu chất lượng cao thuộc top Đông Vực thiên kim, giờ lại không lọt mắt người lạ này đã thế cho vào hạng bình phàm... hỏi sao nuốt trôi nàng muốn xả một tràng nhưng truyền âm của nàng như vướng phải màng ngăn cách khiến nàng hậm hực không thôi!
Thạch Sanh nói song liền phất tay cách âm cả căn phòng, vì nhìn biểu cảm trên khuôn mặt phía dưới hắn biết lũ tới rồi, không ngăn lại thì hắn phải chịu trận ah.
- Công tử, nói vậy liệu nàng có còn đến gặp chúng ta không ah??
Gióng ngẫm nghĩ cười mở lời:
- Yên tâm nàng ta nhất định sẽ đến, nữ nhân mà! Có tư sắc thường luôn được người khác tung hô,nhưng một khi bị người khác đánh giá thấp nhất định sẽ tìm cách chứng minh nó là một đánh giá sai lầm, hơn nữa trí tò mò khiến nàng sẽ đến.
Thạch Sanh ngẫm nghĩ gật đầu, có tâm m này cũng không lạ, tuổi trẻ là lứa tuổi đầy nhiệt huyết và xung động luôn muốn chứng minh bản thân, với nữ nhân vấn đề nhan sắc từ trước đến nay vẫn luôn nằm trong quan tâm hàng đầu ah.
- Sư phụ dường như người rất có kinh nghiệm về nữ nhi???
An Nhiên ngồi rung đùi ngặm hạt dưa líu lo hỏi
- đó gọi là kinh nghiệm cuộc sống, đúc kết từ sự quan sát, cảm nhận và lý giải..các ngươi sau này sẽ biết..ừm có gì thì hỏi nghĩa phụ các ngươi hắn là một chuyên gia nha.
Gióng nhàn nhã lý giải tiện thể ném cầu tuyết sang cho Thạch Sanh.
- nghĩa phụ ta nào giống như người nói?? Nhìn thế nào cũng không giống ah
- đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Đó là điều ta dạy các ngươi đầu tiên, nghĩa phụ ngươi dùng một khúc đàn một nồi cơm trắng mà đánh đuổi vạn người, một khúc nhạc cưa đổ nghĩa mẫu các ngươi một công chúa, mà biết bao nam nhân hướng về. Ngươi nghĩ hắn là thường nhân sao???.
Ba người sáu cái tai vểnh lên nghe không lọt một từ nào về chiến công của Thạch Sanh, ba cái đầu đồng loạt ngoảnh về phía hắn sáu con mắt to tròn hấp háy đồng loạt cùng mở miệng:
- Phụ thân mẫu thân là công chúa sao??
- Bá phụ chỉ bằng nồi cơm thật sao??
- Lão gia tử người dạy ta đánh đàn đi!
....
Ba tiểu hài tử bâu vào người bóp vai đứa nắn chân, thằng rót rượu bưng tay cung kính, cả đám tíu ta tíu tít đòi nghe chuyện xư, Thạch Sanh chỉ còn nước cười khổ giơ ngón cái về phía công tử rồi kể sơ lược lại đôi chút rồi hứa hẹn lần sau.
Phía dưới sàn đấu giá có lẽ vì phải chờ đợi mà đám đông bắt đầu có chút sao động xôn xao, Niệm Trì dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình vỗ nhẹ cặp mã bầu cho tỉnh táo lại, không quên liếc mắt ẩn ý đến một nơi nào đó.
Nàng chỉnh trang lại trang phục đôi chút rồi tươi tắn khoan thai bước trở lại bục, nàng biết mọi sự chờ đợi đều phải có giới hạn và giới hạn đó rất mong manh nàng phải chọn lựa thời điểm phù hợp, nàng cất lời:
- Cuộc đấu giá hôm nay cuối cùng cũng sắp phải khép màn và vật phẩm cuối cùng ai cũng biết là gì đấy sau đây sẽ lên sàn.
Nói rồi nàng đưa tay về phía trong, mọi ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của nàng. Phía trong một thiếu nữ thanh y hở hang táo bạo váy xẻ cao để lộ đôi chân thon dài nuột nà, bên trên nửa bầu trời trẻ thơ bồng bềnh. Thiếu nữ tay cầm một khay ngọc phách linh trên đó là hai bình sứ trong suốt, hai viên đan dược trôi lơ lửng đầy tính kích thích.
Niệm trì gật đầu với thiếu nữ rồi mở miệng:
- Hoá Thần kỳ sở dĩ được gọi như vậy là vì khi đạt đến cấp độ này có sự thay đổi lớn, có thể nói là lật trời cách đất ah nhưng theo đó chướng ngại đột phá quá mức dọa người, từ trước đến nay tu đạo trong thiên hạ không biết bao nhiêu kẻ ngậm ngùi mà bỏ cuộc.
- Nhưng nếu có Hoá Thần Đan này với khả năng tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới, sẽ giúp chư vị đạo hữu có cơ hội đạt được cảnh giới mà vạn chúng mơ tưởng này.
- Chỉ hai viên duy nhất... Chỉ hai viên duy nhất trong một ngày đẹp trời năm nay, ai sẽ là người có thể là người đầu tiên ở Lam Nhiên này Hoá Thần???
- Giá khởi điểm năm trăm ức linh thạch bắt đầu...
" cạch"
" cạch"
" bốp"
Niệm Trì gõ chiếc búa mộc nhỏ trong tay, thanh âm cất cai thông báo bắt đầu đấu giá vật phẩm áp trục cuối cùng này.
- Lão gia tử tỉnh dậy đi... Người phải lấy cho ta cái này đi, ta sắp tới phải đột phá Hoá thần ah, ta không muốn ngây ngốc lưng chừng như này mãi, ngươi nhìn xem tiểu muội muội sắp vượt qua ta rồi.
Mọi người bị tiếng thông báo của Niệm Trì như làm tỉnh mộng, thâm tâm sục sôi tính toán nhưng bị lời nói của Khải Đức làm cho toàn thân ướt lạnh, tiền tài ah có mua được hay không thì bước qua được cánh cổng phía sau hay không? Nó còn quan trọng hơn nhiều đó, chưa Hoá Thần đã hoá vàng ah.
- Oh! Ngũ sắc thải vân, tròn đều, óng mượt xem ra tiệm cận cửu phẩm đan dược cấp bốn, gia tăng ba thành thành công đột phá cảnh giới Hoá Thần, không tệ xem ra lão già ngàn dở đó tay nghề ngày càng tốt.
- Ừm ngươi thiếu một chút nữa vừa hay đan dược này vừa đúng lúc, tốt ta cầm xuống cho ngươi.
- Hảo ah vẫn là lão gia tử tốt, muội cố muội cố mà đuổi theo ca đi hahaha.
- Phế thoại, có Đan dược là ngon sao?? Đợi huynh bế quan xong ta ngây ngốc đột phá trước không chừng hí hí...
An Nhiên chen lời chế giễu
" cốp"
" ái..."
" hix"
- Sư phụ...
- Hừ Hoá Thần nho nhỏ còn đợi ngươi ngây ngốc đến lúc nào?? Trở về đột phá cho ta.
- Dạ sư phụ...
- còn phụ tử ngươi cố mà lấy đan dược này về, lão bất điểm đó sắp bế quan tỏa cảng rồi bỏ lỡ là chẳng có kẹo mà nhai đâu.
- dạ...
- dạ...
Ách Ách quyết định vậy sao?? Đấu giá gì nữa??? Hai trên hoá thần hai bán hoá thần.. Từ bao giờ hoá thần chỉ là cỏn con ngây ngốc có thể thành như vậy??
Bộ tứ này lớ ngớ làm cả Thành Lam Nhiên này lặn khỏi tu chân giới, nhưng mà nếu Đan sư của Vạn Niên bế quan thực sự thì độ trân quý của đan dược này không cần phải nói nữa rồi, đến cấp độ cao một lần bế quan thì ai biết ngày nào mới phá quan mà ra??, nhưng giờ đấu giá làm sao?? Ai ngại mạng mình dài đây.
- Nhị tiểu thư, lão bất điểm đó thật sự bế quan sao??
Thạch Sanh dường như rất quan tâm hỏi hãn
- ách... Việc này tiền bối phải chăng là quen biết với tiền bối nhà ta?? Nhưng xin lỗi đây là bí mật của Vạn Niên ta, tiểu nữ khó lòng trình báo với tiền bối được.
Niệm Trì bối rối từ chối câu hỏi khiến người người càng thêm xác định ít nhiều, thông tin mới này đa phần là thật ah, sự hoang mang như bao phủ sảnh đấu giá.
- aiiii vậy ta phải cố gắng nắm lấy đan dược này vào tay rồi! Đáng tiếc ta không có mang quá nhiều linh thạch ah.
- Lão gia tử giết sạch đi không phải dễ hơn sao?? Cũng không có gì đặc sắc cả.
- Tiền bối làm vậy là phá hoại quy củ đấu giá của Vạn Niên, sau này làm sao chúng ta có thế lăn lộn trên giang hồ đây???
- lèo nhèo... Ngay cả ngươi ta cũng giết..
...
....
- Chuyện này tiền bối...
- Thôi dù sao ta với một số tiền bối tông môn ở đây cũng có qua lại đôi chút, theo quy củ cũ lấy linh thạch mà nói chuyện, một ngàn ức linh thạch mức cao nhất ta có thể đưa ra rồi, thành bại tại trời..
Người người lặng im nghe ngóng, tâm hồn đang chơi vơi dưới đáy vực bỗng chốc được dùng thập toàn đại bổ vỗ cánh bay lên nhẹ nhàng, người có tu vi như vậy có qua lại với những người tầng thứ cao trong tông môn là chuyện quá bình thường ở huyện, nếu đã nói theo quy củ cũ thì còn gì mong chờ hơn.
- Vậy đa tạ tiền bối rồi!
- Đa tạ tiền bối!
- Nếu có dịp mong tiền bối rời giá tới tông ta ngự lãm chắc hẳn tiền bối tông môn rất vui mừng.
Từng tiếng cảm tạ từ các vị trí đầy hảo ý mời mọc, dường như những chuyện đã qua chỉ là gió thoảng mây bay.
- Tại hạ ra giá một nghìn năm mươi ức linh thạch.
- Tại Hạ tuy còn cảm thấy bán thần mịt mờ nhưng vì tương lai ta ra giá một ngàn một trăm.
...
....
- Tiền bối thật thấu tình đạt lý, khiến tiểu nhân hổ thẹn không thôi! Những lời lẽ ban đầu do tiểu nhân suy nghĩ không thấu đáo, mà lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử mong tiền bối thứ lỗi, tiểu nhân sẽ tạ tội sau. Niệm Trì tiểu thư ta ra giá một ngàn năm trăm ức hạ phẩm linh thạch.
Lão giả Thiên Kiếm tông chắp tay hướng về căn phòng Gióng cúi đầu nói, không biết lão có thành tâm hay không nhưng có lẽ trải qua hành động đợt đấu giá Hồi Nhục Đan vừa rồi.
Thái độ hành động của các tông môn khác cho hắn biết nhiều điều xem ra đã ăn thiệt thòi, hắn biết rằng hành động của mình trong phòng sao tránh khỏi thần thức của đối phương, nên trở nên cung cúc như trẻ nhỏ đối mặt với trưởng bối, hắn thậm chí còn suy nghĩ có nên quỳ xuống dập đầu không đây.
Niệm Trì gật đầu chờ đợi một lát mới cầm chiếc búa gỗ trong tay gõ xuống mặt bàn nói:
" cộp"
- vị đường chủ Thiên Kiếm tông này ra giá một ngàn năm trăm ức linh thạch, không biết còn có vị nào ra giá cao hơn không ạ??
" cộp "
- Một ngàn năm trăm lần thứ nhất...
Niệm Trì Thông báo lần đầu tiên nhưng vẫn hơi nán lại chờ đợi vẻ mặt mong đợi nhìn khắp sảnh, thực chất với giá này cũng đã phù hợp với mong đợi.
" cộp "
Tiếng búa thứ hai mới gõ xuống không đợi Niệm Trì cất lời, Hắc y nam tử đã giơ lệnh bài lên ngăn lại
- Tiểu thư chậm đã, đan dược này tại hạ cũng muốn.. Uhm một ngàn bẩy trăm
- Ngươi.... Hừm một ngàn tám trăm
- Không phải đường chủ vẫn nặng lòng lần trước chứ??? Một ngàn chín trăm.
- Nào có... Nào có, cũng như tại hạ đã nói là do suy ngĩ không thấu đáo mà ra, đan dược này quát thực tại hạ rất cần. Hai ngàn ức linh thạch.
- ài... Dẫu sao vẫn là tiền tài, tán tu thật là khó theo được. Chúc mừng đường chủ rồi!
Hắc y nhân hơi chắp tay chúc mừng, nhưng khoé miệng cong lên nhè nhẹ " Cứ vui mừng đi khi còn có thể, ta sẽ cho ngươi niềm vui hơn thế nữa"
- Đường chủ, giá cả thấy này cũng quá cao đi rồi!
Lão giả đưa tách trà lên miệng nói:
- đúng là cao so với bình thường nhiều nhưng nếu lời nói vị đại sư của Vạn Niên bế quan là thật thì về sau không chừng giá như vậy chưa chắc đã mua nổi đâu, hơn nữa nếu ta có thể Hoá Thần thì nhiêu đây đáng gì?? Không thì đưa lên thượng tầng không chừng ta có thể kiếm về nhiều hơn.
Lão tính toán thiệt hơn tuy phải bỏ ra số tiền không nhỏ, lòng không quá thoải mái nhưng vẫn trong phạm vi cho phép ah, nếu hắn có thể phục dụng thành công thì chẳng mấy chốc có thể kiếm lại gấp vài lần như thế.
Niệm Trì phấn khởi trong lòng, hai ngàn này đã hơn mức giá mong đợi của nàng, nhưng nàng vẫn còn một viên Hoá thần Đan nữa nàng vẫn phải tiếp tục, giờ chưa phải lúc ăn mừng đâu còn một cuộc hẹn nữa nàng phải tiến hành ah.
Viên Hoá Thần đan cuối cùng có lẽ do hệ lụy của viên trước nên cầu tuyết được lăn qua tay nhiều người, các tông phái ra sức tranh đoạt.
Thiên Kiếm tông có vẻ đã hài lòng nên không quá mặn mà nhưng cũng báo giá đôi chút, tán tu hào hứng góp chân, hắc y nam tử nào chịu đứng ngoài mà vùng vẫy gáy nhưng chẳng ai dám ý kiến gì, vì quy củ như chiếc lưới hái treo lơ lửng ai biết liệu có rơi xuống hay không??
Thạch Sanh cũng đôi lần báo giá để gọi là câu dẫn, thi thoảng bồi thêm thông tin về sự lợi hại của Hoá Thần nửa thực nửa hư nhưng khơi dậy mong đợi của chúng nhân.
Viên Hoá Thần đan cuối cùng lên tới hai ngàn năm trăm ức hạ phẩm linh thạch mới dừng lại, người nhận được nó là người của Triều Nguyên Tông một mỹ phụ tam tuần ánh mắt tràn đầy mỵ lực.
Niệm Trì tay cầm búa gỗ gõ xuống bàn, Thông báo người thành công đấu giá vật phẩm cuối cùng, mà lòng nhẹ nhõm thở một hơi mà không quên nói đôi lời cảm tạ:
- Vật phẩm cuối cùng đã có chủ nhân mới của mình, cuộc đấu giá lưu động của Vạn Niên thương hội đến đây kết thúc cảm tạ chư vị tiền bối, chư vị đạo hữu đã dành thời gian cũng như ủng hộ đối với thương hội, thương hội hứa lần sau tới sẽ mang tới nhiều vật phẩm hơn để hậu đãi thịnh tình này.
- cảm tạ tiểu thư
- cảm tạ tiểu thư
..
Những tiếng cảm tạ đáp lại cho Niệm Trì khiến nàng vui vẻ nhún người đáp lễ, thân thể hài hoà trong tà áo xanh, mi thanh mục tú khiến người động lòng, đáp lễ hoàn chỉnh nàng mới mở lời:
- Đa tạ chư vị ưu ái, sau đây những vật phẩm đấu giá thành công sẽ được người của Vạn Niên ta giao tới tận tay của chư vị, nếu chư vị đạo hữu khác có thời gian có thể nán lại cửa hàng phía bên ngoài, vì thành công của đấu giá lần này những vật phẩm bên ngoài tiểu nữ sẽ giảm giá năm phần trăm, giờ Niệm Trì xin cáo lui.
Niệm Trì nói rồi trở lại sau màn, nàng cần chuẩn bị chút ít ah vì lúc này có thanh âm đang hiện ra trong đầu nàng:
- Niệm Trì tiểu thư, tiểu thư hẳn còn nhớ giao dịch giữa chúng ta chứ??
- Điều đó là tất nhiên, tiểu nữ thu xếp chút việc rồi sẽ tới.
- Tốt, lầu hai Nam Doanh chúng ta đợi tiểu thư.
- dạ
Niệm Trì vén mành đi vào hậu hoa viên, mà lòng có chút gì đó mong đợi cuộc gặp này.
Trong sảnh đấu giá mọi người lục tục kéo nhau rời đi, tiếng bàn tán xôn xao tranh luận với nhau, đã từ rất lâu rồi đấu giá mới trở nên oanh động như lần này, tuy cuối cung những vật phẩm quan trọng đều là vào tay tông môn nhưng hôm nay uy nghiêm của các tông môn bị áp một đầu ah.
Phòng thập thất Gióng cùng mọi người chờ đợi vậy phẩm mang đến từ người của Vạn Niên, lần này Gióng đấu giá ba món đồ là phá anh đan, cặp vũ sí cho hai người Xuân Mai, Khải Đức còn bức Tàn đồ kỳ lạ giống với bức của An Nhiên.
- Công tử người của Vạn Niên đến rồi!
- tốt..
- Đó là vị cô đương đưa vật phẩm áp trục lên tràng ah, oh xem ra cô nàng này có chút không vui vẻ xem ra việc đưa đồ này vốn không phải việc của nàng nha.
Thạch Sanh đảo thần lức ra ngoài cười nói.
- Có lẽ là thị nữ của vị tiểu thư Vạn Niên này, thể hiện tâm ý đây mà.
Gióng gật đầu nói rồi ngẫm nghĩ nhìn Khải Đức rồi ra hiệu hắn lại gần nói đôi lời gì cho hắn,Khải Đức hoi chút mù mịt nhưng gật đầu.
Ngoài hành lang Bạch Lan mặt bí xị đi trước, phía sau là hai thị nữ bưng trên tay hai chiếc khay, một bên là lọ Ngọc với chiếc nhẫn chữ vật một bên là tấm tàn đồ.
- Bạch Tỷ những người trong đó cường đại lắm sao?? Mà tiểu thư bảo tỷ đích thân đưa đồ thế??
Một thị nữ khác đáp lời:
- Còn phải hỏi sao?? Nghe mấy tỷ phục vụ đấu giá nói mấy người đó áp cả mấy vị đường chủ tông phái lớn một màn đấy.
- Hừ như vậy thì cũng đâu phải cần ta đi chứ?? Hiếm hoi lắm mới có mấy ngày nghỉ đang muốn đi ngắm phong cảnh đấy.
Bạch Lan phụng phịu người giãy nảy hờn dỗi làm đôi gò bồng đảo lớn vốn dĩ lộ gần nửa như mốn thoát khỏi tù đầy, sau lần đấu giá này cũng coi như kết thúc chuyến lưu động hàng năm, nên không như mọi khi phải lên đường ngay mà được nghỉ ngơi vài ngày, lúc này nàng muốn được đắm mình trong buồn nước nóng rải hoa hồng và một chút tinh dầu thanh hương.
- Đến rồi Bạch tỷ.
Bạch Lan chấn chỉnh lại tư thế, y phục nàng ướn bộ ngực lớn một cách đủng đỉnh, môi hé cười đào, bàn tay trắng muốt với những ngón thon đều lên tấm cửa phòng gõ nhẹ và cất giọng dịu dàng:
" cốc "
" cốc"
- Đại nhân tiểu nữ tới để giao đồ đấu giá mà các vị đạt được.
Gióng ra hiệu cho Khải Đức nói:
- Ngươi ra lấy đồ đi
- vâng, công tử.
Khải Đức nói rồi đặt bầu rượu xuống bàn bước ra mở cửa.
Bạch Lan đợi một lúc không thấy động tính gì thì toan gõ cửa gọi lại, nàng đưa tay lên gõ thì bất ngờ cửa mở ra, nàng chưa kịp dừng lại thì tay đã gõ rồi.
" pục"
" pục"
Nàng giật mình khi nhìn thấy ngón tay nhỏ của mình đang gõ lên một bộ ngực lớn trần trụi, cuồn cuộn với những thớ thịt căng tràn, những hình săm kỳ lạ huyền bí, nàng đưa mắt xuống dưới trên chiếc bụng có sáu múi đều đặn..lại nhìn xuống bất giác gò má nàng phớt hồng.
- Vị cô nương này, có thể bỏ tay ra được không?? Ta có chút không quen.
Tiếng giọng đàn ông trầm ấm vang lên cắt đứt dòng suy tư của nàng, nàng giật mình bàn tay vô thức bóp nhẹ miệng hô thất thanh.
- á đại nhân.... Tiểu nữ, tiểu nữ xin lỗi....
Nàng thấy tay mình vẫn đặt trên bộ ngực ấy khiến mặt nàng đồng như cánh đào phai, cánh tay nàng rụt lại với tốc độ hãi nhân, đầu liên tục gật như gà mổ thóc mắt nhìn xuống cặp gò bồng đảo đã hơi trở nên lạc màu, nhưng bỗng sáu cái múi phía trước đập vào mắt không thôi
" hix hix... Sao vậy nè...xấu hổ quá mất thôi!"
- à không sao, cô nương có thể đưa đồ cho ta được chứ?? Lão gia tử nhà ta với công tử đang đả tọa không tiện gặp mặt.
Khải Đức nhìn vẻ luống cuống của thiếu nữ trước mặt này, mà kinh ngạc nhưng không quên lời dặn của công tử nói.
- Tiểu thư nhà tiểu nữ muốn gửi lời cảm tạ đến các vị đại nhân, nếu các vị đại nhân đã có ý như vậy thì tiểu nữ xin phục mệnh....
Nàng nói rồi ngẩng đầu lên toan quay lại nói với nhị nữ phía sau, thì xuất hiện trước tầm mắt của nàng là một khuôn mặt góc cạnh hài hoà cương nghị, mái tóc dài búi sau đơn đơn giản, trước trán vài cọng tóc đung đưa làm tăng thêm phần phong trần khiến trái tim nàng như một chú nai con.
- Bạch Tỷ.. Bạch Tỷ..
Nhị nữ phía sau thấy không khí có chút ngượng ngùng nhỏ giọng gọi,
- à...đại nhân đây là ba vật phẩm vừa nãy mà các vị đấu giá, xin đại nhân nhận cho.
Bạch Lan quay người lại lấy ba đồ vật để lại một khay rồi cúi người đưa cho Khải Đức nói.
Nàng chờ đợi một lúc không thấy người phía trước nhận đồ liền đưa mắt nhìn lên nghi hoặc, nhưng bất giác bờ vai nàng run run thân thể như mất đi sức lực.
Khải Đức đợi nàng đưa đồ mà bất giác đưa tay lên ngực mình chỗ mà vừa rồi mà tay Bạch Lan đặt tới lẩm bẩm:
- Cảm giác gì đây nhỉ??? Bàn tay, ngón tay thật nhỏ, thật mềm, rất mát... Oh sao tim lại đập nhanh vậy nhỉ?? Ta có bệnh rồi sao?
Một người nhìn lên, một người nhìn xuống, người lẩm bẩm vô ý người nghe lại thất thần, bốn con mắt gặp nhau, Khải Đức thấy nàng nhìn mình liền đưa tay nhận lấy khay đồ nó:
- ah được rồi! Cảm ơn cô nương.
Khải Đức toan lấy khay quay vào nhưng dường như nó bị cái gì giữ lại, một tiếng lí nhí ngại ngùng vang lên:
- Đại nhân người có thể để tiểu nữ rút tay lại được không??
Khải Đức nghe vậy thì nhìn xuống thấy tay mình không chỉ cầm khay mà cầm cả tay của Bạch Lan liền à lên nói:
- Xin lỗi cô nương...
Nói rồi hắn bỏ hẳn tay ra cầm vào cạnh khác, hắn nhìn vị cô nương này ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Cô nương, nhà cô nương có bán rượu không?
Bạch Lan rụt tay lại nắm vạt áo một cách thẹn thùng, nghe hỏi vậy liền cảm giác khó hiểu nhưng vẫn đáp lời:
- Dạ không đại nhận, nhà tiểu nữ đều làm ở Vạn Niên thương hội.
- Sao chạm vào lại có cảm giác thấy say vậy nhỉ?? Kỳ quái, mình uống nhiều rồi sao??
Khải Đức lẩm bẩm rồi cầm khay đồ quay vào phòng, tay cầm khay đồ tay gạt cửa lại gạt cửa đóng lại.
Bạch Lan ngẩn ngơ, cánh cửa đã đóng mà vẫn chưa rời đi.
- Bạch Tỷ đi thôi!
- à ừ
Nàng nói rồi quay đi như người thất thần đầu văng vẳng " sao chạm vào lại thấy say vậy nhỉ??"
- Tiểu ngân người vừa nãy thật lực lưỡng, lại Tuấn mĩ nữa chứ.
- uh nhìn thôi đã thấy là người mạnh mẽ rồi đúng không Bạch Tỷ
- Bạch Tỷ người vừa nãy làm sao vậy?? Bóp người ta ah..
- cảm giác như nào thế? Kể ta nghe đi.
- Bạch Tỷ..
- Bạch Tỷ...
Nhị nữ phía sau vừa đi vừa bàn tán, không thấy Bạch Lan trả lời liền gọi mấy lần, Bạch Lan đang thất thần nghe gọi bất giác đưa tay lên co dỗi từng ngón tay nói:
- Rất cứng rắn ah... Hử???
- a....aaaaaa....ta không biết đâu...,,
" bịch"
" bịch"
Nhìn vào đôi tay mình, nghĩ lại tất cả mọi chuyện từng lời nói, nàng gào toáng lên chạy mất hút vào phía trong hậu hoa viên, tà áo tung bay như đùa vui trong gió, núi đồi dập dềnh đến kỳ lạ, bỏ lại phía sau nhị nữ mắt tròn mắt dẹt nhìn theo, một lúc sao nhị nữ nhìn nhau cười rả rích.
Khải Đức lúc này lắc đầu cầm khay đồ đặt lên bàn, bốn người trong phòng nhìn gã rồi đồng loạt giơ ngón tay cái. Khải Đức cười ngờ nghệch nói:
- Công tử, nhà người ta không bán rượu đâu.
Gióng gật đầu nhìn từ chân đến đầu hắn cười nói:
- Người ta không bán thì thôi ah, nhưng ta nghĩ về sau ngươi nên mặc thêm áo vào, cứ thế này không chết con người ta.
- Thôi khỏi Mặc như này cho nó mát.
Khải Đức vỗ vỗ bụng từ chối.
- haha... tuỳ ngươi... Thôi chúng ta về.
Gióng cười vui vẻ rồi ra hiệu cho Thạch Sanh thu đồ vào để trở lại Nam Doanh khách điếm.
Cuối cùng đấu giá đã xong nhưng vấn đề còn lại vẫn phải tính toán đôi chút,có chút mong đợi với cuộc hẹn cùng Niệm Trì, hy vọng qua nàng có thể tìm hiểu một chút về bí mật của tấm tàn đồ kỳ lạ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.