Thanh Dạ Độc Hành

Chương 3: Đệ Tử Của Ta Tên Cố Dạ Huyền





[Ma đạo ngã hành] là cuốn tiểu thuyết xoay quanh nam chính Cố Dạ Huyền trên con đường hắc hoá.
Diễn biến từ khi là một đứa trẻ trong sáng hiểu chuyện cho đến lúc trở thành một ma đầu chỉ có thù hận, suốt ngày đòi chém đòi giết.
Nói đến Cố Dạ Huyền, tuy sau này thực lực đứng đầu thiên hạ, hồng nhan tri kỉ vô số.
Nhưng mang số phận nam chính, không bi thương cũng bi đát, trước khi chào đời cũng đã trải qua không biết bao khổ nạn.
Mẫu thân hắn vốn là thánh nữ ma tộc Mộng Nguyệt Dao, do nội chiến ở ma giới nên phải lánh đến nhân giới.
Sau đó lại gặp gỡ nên duyên cầm sắc với một đại phu thôn dã.
Tuy gia cảnh bần hàn nhưng phu thê đằm thắm, chẳng bao lâu thì nàng có mang rồi hạ sinh Cố Dạ Huyền.
Từ lúc chào đời thì bất hạnh đã ập đến với Cố Dạ Huyền, cha hắn bị sát hại, mẹ hắn bị ma tộc bắt về ma giới.
Trước khi mẫu tử chia ly, Mộng Nguyệt Dao đã kịp đặt đứa con thơ trước cửa nhà một gia đình ngư dân ở Trúc Xương trấn, một tiểu trấn nằm gần lằn ranh nhị giới ma nhân.
Vợ chồng ngư dân ấy vốn không con không cái nên đã nhận Dạ Huyền làm con nuôi.
Đồ vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của hắn chính là một chiếc trâm cài tóc đen tuyền, khắc hình trăng tròn, bao quanh mặt trăng là một gợn mây.
Đó là tín vật của hoàng thất ma tộc, Nguyệt Ly Trâm.
Vào đêm họ nhặt được hắn, bầu trời xuất hiện vòng tinh vân, huyền ảo đẹp đẽ.
Giống như trời cao ban phúc, cha mẹ nuôi đã đặt cho hắn cái tên Cố Dạ Huyền.
Dạ trong đêm tối, Huyền trong huyền ảo.
Tuy chỉ là nghĩa tử, nhưng vợ chồng ngư dân ấy lại dành hết tình yêu thương cho Dạ Huyền, cho hắn một tuổi thơ hạnh phúc.
Năm hắn lên mười, mẹ nuôi hắn có thai và hạ sinh một bé gái, đặt tên là Cố Dạ Nguyệt.
Niềm hạnh phúc càng lớn khi gia đình có thêm một thành viên mới, tuy có Dạ Nguyệt, cha mẹ nuôi đối với hắn vẫn vô cùng thương yêu, không hề thuyên giảm.
Nhưng số phận không an bài cho hắn một cuộc đời êm đềm.
Khi Cố Dạ Nguyệt được ba tháng tuổi.
Xảy ra một trận thiên động.
Kết giới Bạch Linh vốn ngăn cách ma giới và nhân giới bị suy yếu, tạo thành một vết nứt khiến yêu ma quỷ quái tràn vào nhân giới.
Chúng đi đến đâu, sinh linh vạn vật đều chịu cảnh tan thây nát thịt.
Trấn Trúc Xương vốn là nơi gần nhất, muốn tránh cũng không tránh được.
Toàn bộ nhà cửa đều sụp đổ, không một ai sống sót, kể cả gia đình nhỏ của Cố Dạ Huyền.
Lòng thù hận với ma tộc được vun vén, Cố Dạ Huyền ôm quyết tâm vượt qua bao khó khăn để đến môn phái tu tiên đứng đầu thiên hạ Thiên Huyền Tông tầm sư học đạo, nuôi ý chỉ trừ gian diệt ác, báo thù cho cha mẹ và em gái.
Tại đây, hắn được Ngọc Hành trưởng lão - Nguyệt Hạ chân quân - Thẩm Tịch Thanh thu nhận làm đệ tử.
Tưởng chừng nàng sẽ là ánh sáng mới dẫn dắt hắn đi trên con đường phong hoa vô tận, nhưng thiếu niên trẻ tuổi không ngờ con đường hắn đi lại là một cây cầu độc mộc, người sư tôn hắn kính trọng bề ngoài tỏ vẻ đạo mạo đoan trang, bên trong lại thối nát.

Ác độc, tàn nhẫn, ả chẳng hề bận tâm đến đệ tử duy nhất của mình.
Nhưng một tia nắng ấm áp đã đến với kẻ thiếu thốn tình thương ấy.
Tuyết Ly Ca - tiểu sư muội của Phá Quân phong biết hắn không được sư tôn quan tâm dạy dỗ, nàng giúp hắn tu luyện, cùng hắn trò chuyện, cùng hắn chơi đùa, làm một người bạn thân thiết của hắn.
Dần dần tình cảm đó đã trở thành tình yêu.
Nhưng yên bình cũng không kéo dài lâu, năm Cố Dạ Huyền mười tám tuổi, hắn trong lúc đột phá cảnh giới Kim Đan đã gặp phải tâm ma kiếp.
Vốn là kẻ mang huyết thống thiên ma, lại thêm ma khí tích tụ trong người không được luyện hoá đã trở nên hung hãn không thể khống chế, trong đêm ấy hắn đã sát hại sư tôn Thẩm Tịch Thanh của mình.
Mở đầu cho con đường huyết nhục sau này.
Cố Dạ Huyền rơi vào ma đạo, dần dần hắn trở thành một ma đầu, quay ngược lại với nhân giới mà hắn đã sinh ra.
Hắn dựa vào thực lực cường đại mà giành chiến thắng, bước lên ngôi ma nhân chí tôn, đứng đầu thiên hạ, thống nhất ngàn dặm non sông tam giới.
Thế nhưng tình yêu duy nhất đời hắn, sư muội Tuyết Ly Ca sau khi thấy hàng loạt hành vi điên rồ của hắn đã bỏ hắn đi.
Cố Dạ Huyền ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, lại không đổi được tấm chân tình, làm bạn với cô đơn.
Chỉ vài năm sau khi tại vị, Cố Dạ Huyền tự vẫn, kết thúc một truyền kì nhân ma.
Đây chính là kết cục khiến ngàn vạn độc giả xoay cổ tay thở dài, nhưng vẫn đọng lại dư vị vô cùng vô tận.
Thẩm Tịch Thanh thở dài, nghe như lời của người bên ngoài cửa nói, thì hôm nay là ngày Thiên Huyền Tông mở cửa thu nhận đệ tử, cũng chính là ngày Cố Dạ Huyền được nàng nhận làm đệ tử.
Cố Dạ Huyền sau khi hắc hoá rồi không chuyện ác nào không làm, ma tôn Diễm Uyển vì giết ông ngoại hắn, giam cầm mẹ của hắn đã bị chặt mất tay chân, móc đi mắt, cắt đi lưỡi, cho uống xuân dược mạnh nhất, ném vào động sắc quỷ.
Kết quả thế nào thật không dám nhìn thẳng.
Các tông môn chống lại hắn, người bị ném cho ngạ quỷ cắn xé, kẻ bị sắc quỷ chơi đến chết, bị ném tạc hồn sa đến khi thần hồn tan biến,...!những người chứng kiến vì quá ghê rợn mà phát điên.
Thẩm Tịch Thanh chết sớm nhưng lại chết nhẹ nhàng nhất so với những kẻ bị hắn sau khi hắc hoá giết hại.
Chết vì một kiếm xuyên tim.
Nhưng mà, cũng may mắn là xuyên đến lúc mọi chuyện đều chưa xảy ra, nam chính vẫn chưa hắc hoá, Thẩm Tịch Thanh vẫn chưa đâm đầu tim đường chết, còn cứu vãn được.
Lại mở mắt ra, khói trong lư hương lúc này gần như đã tắt, người bên ngoài thúc giục: "Ngọc Hành trưởng lão, mọi người đều đang đợi ngài."
"Được rồi, ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay." - Thẩm Tịch Thanh hắng giọng, dùng ngữ khí nhu hoà nói.
Người bên ngoài nhận được câu trả lời mới an tâm rời đi.
Thẩm Tịch Thanh không ngự kiếm đến thẳng Thiên Tinh Đài mà lại đến cửa lớn của tông môn.
Tuy lần đầu ngự kiếm nhưng với kinh nghiệm nhiều năm đu dây trong phim trường nên chỉ cần một chút Thẩm Tịch Thanh đã thành thạo.
Bởi vì theo như trong sách viết, Cố Dạ Huyền lúc đầu muốn lên núi bái sư, lại bị đám phản diện không vừa mắt mà bắt nạt ở cổng chính.

Vừa đến nơi, nàng đã nhìn thấy hai mươi ba mươi cái đầu vây xung quanh xem trò, thỉnh thoảng có tiếng reo hò vỗ tay, cũng có tiếng xì xầm cảm thán.
"Chết đi, tạp chủng như ngươi cũng xứng vào Thiên Huyền tông sao?"
"Tiểu tử thối, thực lực như vậy mà cũng dám bò tới đây."
"Dựa vào ngươi mà cũng muốn làm đồ đệ của Thiên Huyền Tông? Nằm mơ."
"Xâm phạm tông môn là tội đáng chết.
Đánh chết hắn cho ta"
Một thân hình nhỏ bé đang cuộn người ôm đầu lại, cố gắng tự bảo vệ lấy bản thân, còn đám đệ tử không biết tốt xấu vây quanh đạp lên, miệng không ngừng chửi rủa.
"Đánh nhau rồi, nhiều người đánh một như vậy, có xấu hổ không?"
"Ôi trời, ra tay nặng như vậy, sẽ có án mạng mất."
Xung quanh không thiếu kẻ thấy xuýt xoa, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một người nào dám đứng ra ngăn cản.
Thẩm Tịch Thanh đáp xuống đất, thu lại kiếm lên tay, bước đi nhẹ nhàng đến nơi tụ tập náo nhiệt kia.
"Ng-Ngọc Hành trưởng lão!" Một tên đệ tử phát hiện ra nàng liền hô lớn tiếng, thu hút mọi người xung quanh.
"Bái kiến Ngọc Hành trưởng lão!" - các đệ tử khác khi thấy nàng liền cúi đầu hành lễ.
Không ít lời bàn tán to nhỏ phát ra, người này nhìn người kia, người kia nói với người nọ, kết quả tạo thành một cái chợ.
"Là Ngọc Hành trưởng lão Thẩm Tịch Thanh sao? Đẹp quá."
"Thiên tài của Thiên Huyền Tông, trưởng lão trẻ nhất đã đột phá kim đan khi chỉ mới mười tám tuổi ư?"
"Lần này quả là được mở mang tầm mắt."
"Ta đến đây chính là muốn bái người ấy làm sư phụ đó!"
Thẩm Tịch Thanh quét tầm nhìn qua đám đệ tử khiến cả bọn lạnh gáy, cứ như hắc bạch vô thường đến đòi mạng.
"Có chuyện gì?" - nàng hỏi, âm thanh bình tĩnh lạnh băng.
Đám đệ tử nhìn nhau duy trì im lặng, không ai dám nói lời nào, họ vừa đánh tơi bời người ta, một trưởng lão như Thẩm Tịch Thanh có lẽ sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.
Thẩm Tịch Thanh nhìn thấy một tên mặt mày lấm lét, có vẻ như là tên cầm đầu ở đây, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, uy hiếp: "Ngươi, nói đi."
Nào, nói đi, xong rồi chuồn lẹ đi trước khi nam chính nhớ mặt các ngươi, ta đảm bảo chết không toàn thây với hắn a!
"Chỉ là xử lí một phế vật thôi ạ, người không cần bận tâm đâu." - đệ tử đó bước lên chắn ngang tầm nhìn về phía trước của Thẩm Tịch Thanh, dường như muốn che giấu điều gì đó.
Thẩm Tịch Thanh gạt hắn qua một bên, đi tới trước mặt kẻ vừa bị đánh cho cả người bầm dập.
Thiếu niên ngước mặt lên, liền khiến Thẩm Tịch Thanh không thể rời mắt.
Thiếu niên này ánh mắt trong sáng như sao, làn da trắng mịn, sống mũi cao, môi anh đào hồng hồng.
Dưới khoé mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ, trông vô cùng yêu nghiệt.
Theo nguyên tác thì nam chính chỉ mới mười tuổi đã mang dáng dấp một tiểu soái ca mầm non, lớn lên chắc chắn sẽ thành lam nhan hoạ thuỷ!
Thẩm Tịch Thanh nghiêng đầu đánh giá, nàng cảm thấy không đúng lắm, Cố Dạ Huyền trông khá nhỏ con, tầm khoảng năm bảy tuổi, tội nghiệp, chắc là cuộc sống thiếu thốn, nên không phát triển nhanh như mấy đứa trẻ bình thường khác.
Trong chớp mắt, Thẩm Tịch Thanh đã đứng bên cạnh hắn, cúi đầu quan sát tỉ mỉ gương mặt, ánh mắt còn dừng lại trên nốt ruồi yêu mị kia, đôi mắt vốn lãnh đạm bỗng biểu lộ chút tâm tư phức tạp: "Ngươi tên là gì?"
Giọng nói cũng như khí chất của nàng, lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy như ở trên núi tuyết.
Câu nói này thức tỉnh bọn người đang trơ ra kia, cũng làm cho đứa trẻ trước mặt ngạc nhiên.
Cố Dạ Huyền ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt của hắn lại thâm sâu đến kì lạ, không giống cách nhìn một người lần đâu tiên gặp, giống như cố nhân lâu ngày gặp lại, lại có vẻ ẩn chứa tia hận thù, nhưng ánh mắt chuyển nhanh đến độ không ai phát hiện.
"Cố Dạ Huyền." – trẻ nhỏ cười ngoan, dáng vẻ còn hơi ngượng ngùng.
Còn chưa kịp để đám người kia hết kinh ngạc, lời tiếp theo trực tiếp khiến bọn họ đứng hình:
"Ngươi, có muốn làm đệ tử của ta không?"
Một lời nói ra liền khiến mọi người xung quanh sững sờ, thần tượng của bọn họ vậy mà lại nhận một kẻ không rõ xuất thân hay năng lực.
Ngọc Hành trưởng lão rốt cuộc là một người tuỳ tiện như vậy? Hay là người đã nhìn thấu được thiên phú của đứa trẻ kia?
Thẩm Tịch Thanh không quan tâm đến bọn họ nghĩ thế nào, hiện tại nàng chỉ chú ý đến Cố Dạ Huyền.
Mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi thôi mà, dù cho tương lai có là ma nhân giết người như ngoé nhưng hiện tại chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, không đủ sức phản kháng khi bị bắt nạt.
Tâm hồn của hắn vẫn còn ngây thơ trong sáng, vẫn còn cứu được.
Cố Dạ Huyền hơi do dự, nhưng chưa đầy ba giây, hắn liền gật đầu.
Thẩm Tịch Thanh mỉm cười, giữa ánh mặt nghi hoặc của bao người, nàng nhấc Cố Dạ Huyền lên, một câu cũng lười nói, trực tiếp ôm người vào lòng rồi bỏ đi.
Được ôm theo tư thế bế công chúa, Cố Dạ Huyền tâm tư phức tạp, nhưng cũng không dám chống cự.
Hai người cứ thế im lặng một đường.
Cảm thấy đứa bé trong lòng mình cứng ngắc, nắm chặt tay áo nàng, không nói tiếng nào.
Thẩm Tịch Thanh cho rằng mình có hơi đường đột khiến đứa nhỏ quá căng thẳng, vô duyên vô cớ bị ôm đi bởi một tên lạ mặt còn chả rõ là ai, không khóc la âm ĩ đã là rất ngoan rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tịch Thanh vụng về vỗ vỗ lưng Cố Dạ Huyền, điều chỉnh giọng nói trở nên nhu hòa, an ủi: "Đừng sợ.".Thẩm Tịch Thanh còn sợ chưa đủ thuyết phục, liền thêm: "Ta không phải người xấu đâu."
Cố Dạ Huyền: "..."
Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, kiềm lại ý cười bên môi, lực nắm tay áo cũng nới lỏng ra.
Thẩm Tịch Thanh thấy biểu cảm thuận theo này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết nam chính không dễ khóc nhưng tâm tư của một đứa trẻ mới mất đi cả gia đình, nàng không dám bất cẩn, phải bảo bọc nâng niu hết sức có thể.
Đi ngang qua Thiên Tinh Điện, Thẩm Tịch Thanh đột nhiên nhớ tới việc cần làm, liền khinh thân đến chỗ ghi tên đệ tử trong môn phái, lúc này mới dừng lại, rồi nói với người trong lòng: "Ta muốn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền."
Trông gương mặt non nớt của đứa nhỏ, Thẩm Tịch Thanh cho rằng hắn không hiểu đệ tử thân truyền là gì, nên muốn giải thích một chút, không ngờ đứa nhỏ đã lên tiếng trước:
"Chỉ cần được ở cạnh người, đệ tử làm gì cũng được!"
Trẻ nhỏ dễ bảo! Thẩm Tịch Thanh thỏa mãn xoa nhẹ đầu hắn, thầm rủa nguyên chủ không có lương tâm, đứa trẻ ngoan thế này mà lại có ý nghĩ dơ bẩn với nó.
Bỗng nhiên Cố Dạ Huyền giật giật tay áo của Thẩm Tịch Thanh, một tay chỉ về phía ngọn núi thí luyện lúc nãy bọn họ đi ngang qua: "Ta không cần tham gia thí luyện sao? Mấy đại ca bắt nạt ta nói ta không có tư cách tham gia thí luyện, huống chi là trở thành đệ tử của Thiên Huyền Tông."
Thẩm Tịch Thanh nheo mắt, "mấy đại ca bắt nạt", đến hiện tại cũng không hiểu tại sao bọn chúng lại bắt nạt nam chính, chắc là tại ghen tị với nhan sắc của hắn.
Ngọc Hành trưởng lão nhanh chóng điều chỉnh tâm thế, nhàn nhạt ừ một tiếng, ngữ khí bình thản: "Làm đồ nhi của ta, không cần phải sợ ai cả, thí luyện cũng không cần thiết." – thí luyện quá dư thừa với nhân vật chính.
Đứa nhỏ trong lòng gầy gò, cả người nhẹ như bấc, da thịt không có, tham gia thí luyện chẳng phải hành hạ nó sao, dù có vượt qua thì cũng trải qua không ít vất vả.
Lúc này một giọng nói hơi quen vang lên:
"Ngũ trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nhanh vào điện đi ạ."
Người này mới từ trong điện đi ra thì bắt gặp hai người, y cung kính hành lễ với Thẩm Tịch Thanh, cũng không quên nhắc nhở nàng nhanh chóng vào điện.
"Không cần đâu, ngươi giúp ta nói lại với chưởng môn sư huynh, Ngọc Hành Phong năm nay đã có đệ tử rồi.

Ta sẽ không tham gia đại hội tuyển chọn nữa." - Thẩm Tịch Thanh vẫn ôm đứa trẻ trên tay, hơn nữa còn ôm như một bảo vật quý giá, nâng niu từng chút một.
- "Ta sẽ đến gặp huynh ấy sau khi đại hội kết thúc."
Luôn luôn kiêu ngạo chẳng nể mặt ai, lạnh lùng lãnh đạm chẳng quản sự đời, là một người khá kín tiếng, ít khi xuất hiện trừ những dịp trọng đại của tông môn.
Được mệnh danh là thiên tài của Thiên Huyền Tông.
Chính là Ngọc Hành trưởng lão - Thẩm Tịch Thanh.
Một người có bối cảnh cao ở Thiên Huyền Tông, ôm một đứa trẻ gầy gò đến đáng thương, xuất hiện ở nơi ghi danh của đệ tử nội môn, nhất thời khiến mọi người dậy sóng.
Thẩm Tịch Thanh ngồi xuống ghế, đặt Cố Dạ Huyền ngồi thẳng trên đùi mình, sau đó nghiêm túc giới thiệu:
"Đây là đệ tử thân truyền của Ngọc Hành phong, Cố Dạ Huyền."
"Chúc mừng ngũ trưởng lão!." - Quản sự phụ trách ghi đăng kí chính là thiếu niên khi nãy đã nhắc nhở Thẩm Tịch Thanh tham dự đại hội tuyển đệ tử - Tiêu Nhất Lâm
Tiêu Nhất Lâm lấy ra một tấm ngọc phù màu xanh biếc, trên đó còn khắc những hoa văn tinh xảo đưa cho Thẩm Tịch Thanh.
"Đa tạ." - Thẩm Tịch Thanh nhận lấy ngọc phù to bằng bàn tay nhỏ của Cố Dạ Huyền, nàng nắm lấy nắm tay của hắn, trích ra một giọt máu, nhỏ vào ngọc phù, ngọc phù vô thanh vô tức hấp thu, sau đó phát ra một hào quang chói mắt.
Tấm ngọc phù biến thành một cái vòng tay màu bạc, bên trên có khắc ba chữ Cố Dạ Huyền.
Ngọc phù này đại biểu cho thân phận của các đệ tử.
Mỗi một đệ tử khi nhận được ngọc phù đều sẽ được khắc tên chính mình lên.
Tuỳ theo cấp bậc mà sẽ có chức năng khác nhau.
Đối với đệ tử thân truyền thì ngọc phù sẽ là loại có thể ra vào hầu hết mọi chỗ trong môn phái, quan trọng nhất là có thể tự ý xem bất kể công pháp gì.
Thẩm Tịch Thanh hài lòng đeo vào tay Cố Dạ Huyền, sau đó ôm hắn vào lòng, ngự kiếm trở về Ngọc Hành phong.
Tiêu Nhất Lâm nhìn theo bóng dáng hai người, thất phong khi thu nhận đệ tử đều cần phải được sự cho phép của chưởng môn.
Tuy bình thường Ngọc Hành phong chủ hành xử tuỳ tiện, chưởng môn cũng nhắm mắt cho qua, nhưng thu nhận đệ tử thân truyền không phải chuyện nhỏ, ngũ trưởng lão gấp như vậy.
Không lẽ đứa nhỏ kia là con của nàng?!
Sắc mặt Tiêu Nhất Lâm có hơi dao động, nhưng rất nhanh thu lại thanh sắc, xua tan cái ý nghĩ bậy bạ, Ngọc Hành trưởng lão năm nay mới chỉ hai mươi hai, là trưởng lão trẻ nhất Thiên Huyền Tông.
Hơn nữa với nhân phẩm của nàng thì không có chuyện này đâu.
Xuỳ xuỳ, thôi thì cũng không phải việc của y, mấy chuyện của các vị sư trưởng cứ để họ tự giải quyết.
Chưởng môn Hàn Du Minh sau khi biết chuyện cũng rất kinh ngạc, sư muội y trước nay chưa từng xuất hiện ở đại hội tuyển chọn đệ tử.
Năm nay là năm đầu tiên muội ấy nhậm chức phong chủ Ngọc Hành phong nên mới đến tham gia, không ngờ muội ấy lại chọn đệ tử một cách qua loa như vậy.
Đệ tử thân truyền không phải tùy tiện thu, đầu tiên bối cảnh phải thuần khiết, sau đó là khảo sát phẩm hạnh, một nhóc con mới mấy tuổi, còn không biết ngộ tính làm sao, trúc cơ thế nào, làm sao có thể thu làm đệ tử thân truyền? Là muốn tránh mặt hay chọn cho có vậy chứ?
Bỏ qua vấn đề ngộ tính, đứa trẻ nhỏ như vậy nên cần người quan tâm nhiều hơn, tính tình sư muội trước nay duy trì lãnh đạm, không thích nói chuyện.
Để tiểu hài tử cho nàng chăm sóc khiến y có chút lo lắng.
Đứa trẻ này, không biết có thể lớn khôn được hay không đúng là vấn đề..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.