Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 66: Đêm trước văn chiến [ hạ ]




Thái tử gia cứng đờ, lại bi thúc phát hiện thanh âm tức giận này sao nghe quen thuộc như vậy nha, mình bất quá là xuất môn xem hí thôi mà đã tức giận như vậy, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch ( sách về thời tiết ngày tháng ) thật là thất sách.
Tiểu bát cứng đờ, sợ hãi phát hiện tứ ca nhà hắn diện vô biểu tình nhìn chằm chằm mình.
Thái tử gia phản ứng lại trước, ha hả ngây ngô cười một tiếng, đứng lên, tiến lên, mặt mày loan loan, mang theo một nụ cười lấy lòng “A mã, ngài cũng đến đây nha?”
Khang Hi đế mặc một thân bình dân phục cũng vẫn khó nén khí thế uy nghiêm, đặc biệt lúc này, tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng mặt mày chứa đầy tức giận vẫn có thể thấy được, vì thế, sắc mặt Ngọc Dung trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi.
Mà tiểu bát cũng có chút sợ hãi, theo bản năng nhìn về phía tứ gia diện vô biểu tình.
Tứ gia trầm mặc đứng ở phía sau Khang Hi đế, đôi mắt thản nhiên quét nhìn tiểu bát, liền chuyển đi.
Trong lòng tiểu bát nhất thời run lên, xong rồi, tứ ca sinh khí! Chính là, chính là, hắn chỉ cùng nhị ca đi ra xem hí mà thôi, lại cái gì cũng chưa làm, khiến tiểu nhân trong lòng tiểu bát chồm hỗm dưới đất mà lui thành một vòng tròn.
Mà bên này, Khang Hi đế lạnh lùng quét mắt Ngọc Dung, trong lòng cười lạnh, một linh nhân ( đào hát) mà cũng dám vọng tưởng?!
Cúi đầu thấy Thái tử gia mang theo nụ cười lấy lòng, tay phải Khang Hi đế cầm chặt tay Thái tử gia, nắm thật chặt, mới thản nhiên mở miệng “Công khóa của ngươi chưa hoàn thành mà dám bỏ chạy ra ngoài chơi, a mã có thể không tới sao?” Quay đầu nhìn tiểu bát, sắc mặt hơi chút dịu đi “Về sau xuất môn nên mang theo một ít tùy tùng.” Lại đối tứ gia nói “Mang tiểu bát trở về đi!” Dừng một chút, lại dặn “Trên đường chú ý chút.”
Dứt lời, thản nhiên quét mắt Thái tử gia, từng chữ nói “Ngươi, cùng a mã đi!”
Thái tử gia vụng trộm nhìn vẻ mặt Khang Hi đế bình tĩnh, lại cúi đầu nhìn tay bị nắm chặt, khóe mắt thoáng nhìn tiểu bát đang bị tứ gia nhẹ nhàng lau đi một ít vụn đậu phộng còn dư ở khóe miệng, trong lòng rất là hâm mộ.
Lão tứ khẳng định không nỡ quở trách tiểu bát.
Một bên Ngọc Dung do dự nghĩ muốn tiến lên, rồi lại e ngại, chỉ có thể sợ hãi nhìn Thái tử gia đi xa.
Cách đó không xa, Minh Chân lẳng lặng nhìn một màn này, ánh mắt quyến luyến thật lâu dừng ở bóng dáng thiếu niên đã đi xa kia, Thái tử không có khả năng ngủ mê, thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt Ngọc Dung mê luyến, trong lòng trào phúng, người như vậy ngay cả Minh Chân hắn cũng không thể vọng tưởng, ngươi cũng dám vọng tưởng? Bất quá, Ngọc Dung y không biết, người không biết có lẽ càng may mắn hơn.
Lôi kéo Thái tử gia ra khỏi Xuân Hương lâu, Thái tử gia vốn tưởng rằng sẽ có một chiếc xe ngựa chờ bọn họ, kết quả, ân? Không có??
“A mã?” Thái tử gia khó hiểu, nhìn tay đã bị buông ra, ngạch, có điểm không muốn, lặng lẽ đem hai tay chắp sau lưng, vô ý thức vuốt phẳng một chút, Thái tử gia nghiêng đầu “A mã, chúng ta không trở về nhà sao?”
Nhà? Khang Hi đế dừng một chút, quay đầu liếc mắt nhìn Thái tử gia một cái, đạm cười “A mã không phải đang muốn mang ngươi đi sao?”
Thái tử gia ngẩn người.
Vòng vo vài cái ngõ nhỏ, Khang Hi đế đi ở đằng trước bỗng nhiên vươn tay ra sau, Thái tử gia ngẩn ra, nhìn bốn phía, là một ngõ nhỏ yên lặng, vì thế trầm mặc một hồi, mới đưa tay chậm rãi bỏ vào trong tay Khang Hi đế.
Khang Hi đế không quay đầu lại, đem đôi tay ôn nhuận trong lòng bàn tay nắm thật chặt, gợi lên khóe miệng cười, mười ngón giao nhau, trong lòng an bình.
Đi vào cuối ngõ nhỏ, Khang Hi đế mới buông ra tay Thái tử gia ra, chuyển vào hậu viện của tiệm rượu, lấy ra hai con ngựa, Thái tử gia vừa thấy, nhìn nhìn tên tiệm  “Tiệm rượu Bình An ”?
“A mã, đây là của chúng ta?” Thái tử gia tiếp nhận dây cương, hỏi.
Khang Hi đế cười, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Đây là của a mã cùng của ngươi.”
Thái tử gia nga một tiếng, trong lòng đắn đo, tiền riêng của a mã dường như có rất nhiều
Khang Hi đế nhìn Thái tử gia xoay người lên ngựa sau, cũng xoay người lên ngựa, sau đó, bỗng nhiên mở miệng “Đều là của ngươi.”
Thái tử gia ngẩn ngơ, có chút phản ứng không đến.
“Thiên hạ này không phải của một mình a mã  . Cho nên trừ bỏ thiên hạ này, của a mã đều là của ngươi.” Khang Hi đế lại thản nhiên lặp lại, bỗng nhiên lại cười “Bất quá, đồ của a mã cũng chỉ là đồ vật vàng bạc này nọ, Bảo Thành cũng đừng ghét bỏ nhé, về sau chờ a mã đi rồi, mấy thứ vàng bạc đó, Bảo Thành cũng đủ để ổn định cuộc sống.”
Thái tử gia nắm chặt dây cương, trong lòng chấn động, bối rối lại có chua xót nói không nên lời, miễn cưỡng cười “Cái gì của ngài là của ta, a mã không được nói bậy.”
Khang Hi đế chỉ thản nhiên mỉm cười, cũng không nói nữa, đánh ngựa đi trước.
Thái tử gia đi theo phía sau Khang Hi đế, lăng lăng nhìn bóng dáng Khang Hi đế đằng trước, trong lòng rất khó chịu.
Đợi cho đến đích  , Thái tử gia nhìn trên bảng hiệu  “Nhàn Vân sơn trang”, ngẩn ngơ, đây không phải ngự trang lần trước được dùng làm thứ để hãm hại đại ca Dận Nghị cái gì sao?
“Tốt lắm. Về đến nhà.” Khang Hi đế xuống ngựa, miễn cưỡng duỗi thắt lưng, nhìn vẻ mặt Thái tử gia sửng sốt mê mang, trong lòng không khỏi cười, trong mắt hiện lên sủng nịch, tiến lên, bỗng nhiên thân thủ một phen bế xuống.
Thái tử gia hoảng sợ, lấy lại tinh thần, chỉ thấy tươi cười trêu tức của Khang Hi đế, vì thế hắc tuyến, trừng mắt “A mã!”
Khang Hi đế hơi hơi buông ra, tay lại nhanh cầm lấy tay Thái tử gia, cười nói “Đi thôi. A mã mang ngươi đi dạo.”
“A mã, nơi này là ngự trang”
“Ân. Bất quá đã thành của mình a mã  .” Khang Hi đế mỉm cười nói.
Xoay người đi vào, có một nam nhân trung niên mang theo mười mấy người đi ra quỳ cung nghênh, hô “Nô tài khấu kiến chủ tử.”
Thái tử gia có chút xấu hổ, nghĩ muốn rút tay về, nhưng thấy vẻ mặt Khang Hi đế thản nhiên phất tay ý bảo đứng dậy, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn bình tĩnh.
Đi theo Khang Hi đế chậm rãi tiêu sái, phong cảnh trong sơn trang thanh u, tối trọng yếu là hậu viện, trồng cây hoa quế mà hắn thích, còn có cá vàng mà hắn thích nuôi.
Lẳng lặng nhìn cây hoa quế ngoài cửa sổ, hồ nước, còn có sương phòng bố trí cùng nội thất Thừa Kiền cung giống nhau như đúc. Thái tử gia trong lòng toan sáp, nhớ tới lúc trước, đêm hôm đó ở ngự trang, Thái tử gia nghĩ, rốt cuộc kế hoạch này đã được hoàng a mã chuẩn bị bao lâu? Lại an bài nhiều đến thế?
Được một rơi vào mộ cái ôm ôn nhu rộng lớn ấm áp an tâm, Thái tử gia nghe thanh âm khàn khàn trầm thấp bên tai nói “Nơi này về sau chính là nhà ở kinh thành của chúng ta   . Bảo Thành, Tử Cấm thành chỉ là Tử Cấm thành.”
Yên lặng xoay người, phản ôm lấy, nhớ tới đời trước, mụ mụ từng nói qua một câu “Người mà mình yêu ở nơi nào thì đó chính là nhà.”, vì thế nhẹ giọng nỉ non “A mã, kỳ thật, nơi có ngài chính là nhà của Bảo Thành.”
************************
Sau một phen không khống chế được kịch liệt, gắt gao ôm thiếu niên trong ngực đã muốn ý thức hôn mê, buông ra tay chế trụ dục vọng thiếu niên, hai người cùng nhau đạt tới đỉnh điểm.
Nhẹ nhàng thở dốc, ngước nhìn thiếu niên đã muốn mê man, hài tử mà hắn quý trọng, Bảo Thành của hắn, đúng vậy, thuộc về hắn.
Chỉ thuộc về mình hắn. Mềm nhẹ chậm rãi lướt qua khuôn mặt tuấn tú, cúi đầu ôn nhu không mang theo dục vọng, quý trọng hôn môi.
Vốn định đem sơn trang tái giữ bí mật một đoạn thời gian, nhưng hôm nay, nhìn linh nhân kia cười cùng Bảo Thành, trong lòng bất an lại sôi trào, không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, hắn là a mã Bảo Thành, năm tháng trôi qua, hắn có thể cùng hài tử này bao lâu? Có một ngày, hắn già, hắn không thể trẻ mãi, Bảo Thành sẽ rời đi hắn sao?
Tới ngày đó, hắn không biết mình sẽ làm ra cái gì?
Vì thế, mang theo Bảo Thành đến ngự trang, nói cho Bảo Thành, mình đem hết toàn lực làm, chẳng qua là muốn làm cho hài tử này biết, bản thân mình muốn chính là vĩnh viễn.
Mình chỉ là mong muốn  “Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo”. ( Hận không thể sinh cùng lúc, chỉ cần ở bên người ngày ngày tốt đẹp )
*******************
Tay tiểu bát bị như bị bẻ ra tại trong tay tứ gia diện vô biểu tình, cứ như vậy tay trong tay đi ở trong ngõ nhỏ ở thành Bắc Kinh.
Vụng trộm nhìn sắc mặt tứ ca nhà mình, tiểu bát nhược nhược mở miệng “Tứ ca”
Tứ gia dừng một chút, cúi đầu.
Tiểu bát trừng mắt nhìn, rất là vô tội cùng sợ hãi “Tứ ca, tiểu bát đói bụng.”
Tứ gia trầm mặc một hồi, nắm tay tiểu bát chuyển hướng đến một bên tiệm rượu, đi vào một gian phòng gọi lên đồ ăn mà tiểu bát thích.
Tiểu bát nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt, trong lòng khẳng định, tứ ca khẳng định không phải thực sinh khí, vì thế, tiểu bát ngẩng đầu, đối với tứ gia vẫn bộ dạng mặt than như cũ lộ ra tươi cười sáng lạn “Tạ ơn tứ ca.”
Tứ gia bị kiềm hãm, im lặng không nói gì, hắn nghĩ rằng, cả đời hắn đều đã bị tươi cười của tiểu bát kiềm chế gắt gao  .
Tiểu bát vui ăn xong, khi được tứ gia xoa xoa khóe miệng sau, cười tủm tỉm tới gần tứ gia, tứ gia thuận tay kéo vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng tiểu bát.
Tiểu bát bán híp mắt, rất là hưởng thụ, sau đó bắt đầu có có câu nói câu không kể về chuyện dọc đường đi cùng Thái tử gia, đặc biệt nhắc tới búp bê đất của Nạp Lan Dung Nhược.
“Tứ ca, Thái tử ca ca thật sự rất ngốc, thế nhưng nói đó là tín vật đính ước của Nạp Lan đại nhân cùng Cách Nhĩ Phân đại nhân.” Tiểu bát nhăn cái mũi “Nam nhân cùng nam nhân sao có thể đính ước chứ? Đúng không, tứ ca?”
Tay tứ gia hơi hơi dừng, lập tức diện vô biểu tình tiếp tục vỗ lưng, nói nhỏ “Ân. Tiểu bát nói đúng.”
“Còn có a, Thái tử ca ca thế nhưng kêu tiểu bát không thể cùng tứ ca đính ước, Thái tử gia ca ca thật sự kì quái, tứ ca cùng tiểu bát là huynh đệ, sao có thể đính ước chứ?”
Tay tứ gia dừng lại, cúi đầu hỏi “Thái tử thật sự nói như vậy?”
Tiểu bát thực khẳng định gật đầu “Chính là nói như vậy.” Nói xong lại có chút hoang mang “Tứ ca, Thái tử ca ca có phải sinh bệnh hay không?”
Tứ gia đem tiểu bát ấn nhập trong lòng, một lần nữa vỗ vỗ, khóe miệng lại xả ra một tia cười, có chút âm lãnh “Đúng, hắn sinh bệnh, cho nên, tiểu bát, lời hắn nói ngươi đừng nghe. Nghe xong cũng nên quên.”
Tiểu bát gật đầu, hắn mới không nghe Thái tử ca ca đâu.
Trở lại A ca viện, tiểu bát theo thói quen quấn quít lấy tứ gia muốn cùng nhau ngủ. Tứ gia ỡm ờ.
Từ lúc nhảy vào liên trì sau, tiểu bát liền thích cùng tứ ca  nhà hắn cùng ngủ. Tuy rằng bộ dáng tứ ca làm cho người ta có cảm giác luôn rất lãnh đạm, nhưng ngực của tứ ca cũng rất ấm áp, hơn nữa tứ ca thực thích ôm hắn, tuy rằng mỗi lần đều là hắn quấn quít lấy trước, nhưng hắn biết, tứ ca kỳ thật thực thích ôm hắn, bởi vì có khi nửa đêm hắn lăn mất, tứ ca lại đang bán mộng bán tỉnh, tứ ca sẽ ôm hắn trở về, hơn nữa ôm thật chặt, có khi, ngạch còn có thể vụng trộm hôn hắn, tuy rằng hắn cảm thấy bị chính ca ca mình hôn rất kỳ quái, chính là loại cảm giác vô cùng thân thiết này khiến hắn thực thích.
Cho nên, hắn liền cố ý làm bộ như không biết.
Đêm nay, oa ở trong ngực tứ ca, tiểu bát cảm thấy  thực thỏa mãn.
Tứ gia cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mày tiểu bát hơi hơi nhắm mặt, trong mắt tràn đầy nhu tình.
“Tiểu bát”
“Tứ ca?” Tiểu bát lẩm bẩm một tiếng. Hơi hơi giương mắt.
“Qua năm, tứ ca sẽ khai phủ, sẽ đại hôn.”
Tiểu bát đầu tiên là mê mang, đúng vậy, tứ ca khai phủ? Ân, chuyện tốt a.
“Đến lúc đó, tứ ca sẽ không có thể cùng tiểu bát ngủ như vậy”
Tiểu bát đột nhiên trợn to mắt, đúng vậy, nếu tứ ca có phúc tấn, liền …
Đêm nay, tiểu bát lăn qua lăn lại.
Đêm nay, tứ gia một đêm ngủ ngon.
***********************
Ngũ a ca Dận Kì ở lúc hoàng hôn đi vào Hàm An cung, ở dưới một gốc cây đại thụ, Dận Kì thấy, một nữ tử tươi cười ôn nhu ngồi ở dưới đại thụ, vuốt ve bụng mình, thấp giọng nhỏ nhẹ nói cái gì đó, không khỏi dừng lại cước bộ, ánh nắng nhàn nhạt lúc hoàng hôn rọi lên trên khuôn mặt thanh tú của nữ tử,  như bức hoa trung nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.