Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 32: Bánh bao tiến hóa sử [4]




Nháy mắt nghĩ đến đời trước, cũng vào lúc này, mình cũng đi vây săn, tiểu bát ở trong cung gặp được mình, nói muốn có Hồ li lửa, khi đó, mình có chút không yên lòng, bởi vì sóng ngầm trong cung bắt đầu khởi động, khi mình vây săn trở về, tiểu bát làm bộ như vô tình hỏi Hồ li lửa, ngay lúc đó mình đang tâm phiền ý loạn, liền kêu hắn trở về, khi đó, tiểu bát ra khỏi cửa còn giấu thất vọng trong đáy mắt ………….
Sau lại, một lần hắn nghe lão tam vô tình nhắc tới, nói tiểu bát quấn quít lấy mình cùng đại ca nói chuyện săn hồ li lửa …..
Khi đó, hắn mới biết được, nguyên lai tiểu bát không chỉ đi tìm mình, cũng đi tìm các ca ca khác, có lẽ, tiểu bát muốn không phải Hồ li lửa, mà là, muốn nhìn một chút xem có ca ca nào thật sự đem tiểu bát thành đệ đệ hay không?
Khi đó, tranh đoạt đã bắt đầu, các huynh đệ đều đang âm thầm giữ thế, ai sẽ nghĩ đến đệ đệ đâu chứ?
Bất quá, lần này sẽ không giống!
Tiểu bát, tứ ca nhất định bắt cho đệ một con Hồ li lửa đẹp nhất!
Thái tử gia nhìn lão tứ vọt ra như muốn đánh nhau, trên trán hắc tuyến ứa ra.
Lão tứ không biểu hiện thì thôi,  lộ ra thì ai cũng kinh ngạc a.
Thái tử gia ngồi trên lưng ngựa, thong dong tự tại nhìn tiểu bạch thỏ, tiểu hồ ly chạy ngang qua, vẻ mặt lười nhác, Nạp Lan cùng Cách Nhĩ Phân đi theo sau mà hắc tuyến không thôi.
Thái tử gia, ngài tốt xấu gì cũng nên động thủ đi chứ?
Không phải lại giống như trước chứ, đến cuối cùng, tùy tiện bắt mấy con để ứng phó a.
Cách Nhĩ Phân rối rắm suy nghĩ định tiến lên, lại nhớ tới, mấy ngày hôm trước khi a mã phụng chỉ quay về kinh đã dặn dò hai chữ “Phàm là”.
Phàm là Thái tử gia nói, thì luôn đúng  , phàm là Thái tử gia chỉ thị, nhất định phải nghe theo.
Vì thế, Cách Nhĩ Phân yên lặng quay đầu, quên đi, làm bộ như không thấy là được.
Mà khi Cách Nhĩ Phân quay đầu, nhãn tình Thái tử gia lại sáng lên, động thủ. Lắp tên lên cung, một con Hồ li lửa liền rơi vào tay Thái tử gia.
Nhãn tình Nạp Lan cũng sáng lên, hồ ly này thật đúng là đẹp, liếc mắt người bên cạnh cũng đang đồng dạng mở to hai mắt, có chút tiếc nuối vì mình không thấy, bằng không săn được rồi đưa cho đầu gỗ bên cạnh cũng thực không tồi nha ……
Nạp Lan tài tử lại nhìn Thái tử gia cười tủm tỉm, không biết Thái tử điện hạ có thể tặng cho mình hay không?
Thái tử gia nhìn Hồ li lửa trong tay tiểu thái giám, cười đến mặt mày loan loan, hắc hắc, Hồ li lửa  do mình săn  , xem lão tứ làm thế nào đưa cho tiểu bát!
————————————————————-
Bên này, Khang Hi đế lại giương cung bắn trúng một con hồ li bạc.
Lục a ca Dận Tộ vẻ mặt sùng bái, trong mắt hàm chứa nhụ mộ thật sâu “Hoàng a mã uy vũ!”
Khang Hi đế chỉ ảm đạm cười, thần sắc bình tĩnh. Quay đầu, thúc ngựa tiến lên.
Thế này, hắn phải làm một người hơn tất cả! Hắn phải khiến trong mắt hoàng a mã chỉ có mình hắn!
Nhìn bóng dáng cao lớn tao nhã kỵ mã đi xa, trong mắt Dận Tộ cất giấu luyến mộ ngay cả bản thân hắn cũng không biết tới.
Tầm mắt Khang Hi đế lợi hại đảo qua bụi cỏ, nghĩ tới Bảo Thành chắc sẽ thích tiểu động vật……..
Khi nghe được đi thu vây thì thực vui vẻ, tới rồi lại nhiệt tâm săn thú, lúc này đại khái đang ở đâu đó giải sầu đi. Nghĩ tới hôm nay khi xuất môn, Bảo Thành che dấu không được vui vẻ cùng nhảy nhót, trong lòng Khang Hi đế có chút áy náy, không muốn Bảo Thành một mình xuất môn, lại càng không muốn để Bảo Thành cùng người khác xuất môn, nên khi Bảo Thành yêu cầu đi ra ngoài thì mình tìm đủ loại cớ ………
Có lẽ, mình nên tìm thời gian ở cùng Bảo Thành rồi cùng đi ra ngoài chơi một hồi, chắc là được??
Thoáng nhìn, một vật màu đỏ chợt lóe, Khang Hi đế nheo lại mắt, đó là hồ li lửa sao?
Ân, đem nó đưa cho Bảo Thành cũng không tồi.
Vì thế, Khang Hi đế giương cung nhất bắn, một con hồ li lửa chầu diêm vương.
Tứ gia mất thêm một con hồ li lửa
Khi thị vệ đem con hồ li lửa mà Khang Hi đế bắn trúng đem đến, Dận Tộ đuổi theo, cười hết sức sáng lạn “Hoàng a mã, con hồ ly này thật là đẹp.”
Khang Hi đế ảm đạm cười, trong lòng lại nghĩ, dường như Bảo Thành không thích màu đỏ?
——————————————————————————–
Bên này, đại a ca Dận Nghị giương cung bắn trúng một con hồ li lửa
Lão tam nhìn thấy, rất là cao hứng “Tài bắn cung của đại ca luôn tinh chuẩn như thế!”
Lão đại vừa nghe, chấn chấn tinh thần, quay đầu thấy làn da trắng nõn của lão tam vì ánh mặt trời mà có chút đỏ ửng, ngẩn ngơ, lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng mình sao lại nhìn lão tam đến phát ngốc như thế?
“Đại ca, ngươi không sao chứ?” Lão tam thấy tinh thần lão đại có chút uể oải, thân thiết tiến lên.
Lão đại lắc đầu, tươi cười bài trừ, chuyển mở lời đề “Tiểu Chỉ, ngươi thích hồ ly này sao? Đại ca bắt nó đưa ngươi, được chưa?”
Xưng hô Tiểu Chỉ này cho tới bây giờ đều chỉ có lão đại mới có thể kêu, hơn nữa đều kêu khi không có người.
Lão tam vẫn cảm thấy là lạ, nhưng là, bởi vì đại ca thích, hơn nữa, hắn, cũng có chút thích. Cảm thấy ở trong Tử Cấm thành này mà có một người quan tâm mình và gọi tên mình một cách đặc biệt như thế, cảm giác, thực thỏa mãn!
Nhìn hồ li lửa, lão tam cười tủm tỉm gật đầu “Ân, cám ơn đại ca.” Trong lòng nghĩ, vừa vặn hôm qua tiểu bát hỏi mình về hồ li lửa, mình lấy con này đưa hắn thực đúng dịp.
Lão đại lại ngẩn ngơ, lập tức chạy nhanh đi  … trong lòng tự chửi mắng mình, sao lại nhìn người ta đến ngây người nha, Dận Nghị ngươi thực không có tiền đồ  !
“Đại ca, đại ca, mau nhìn, là tiểu lục cùng……. Hoàng a mã!” Lão tam ruổi ngựa tới gần, lôi kéo tay áo lão đại, có chút không vui nhíu mày.
Sắc mặt lão đại trầm xuống.
“Đại ca, ngươi nói, nhị ca, hắn có thể hay không………” Nhìn tiểu lục cùng hoàng a mã cười đùa, lão tam nhớ tới Thái tử ca ca luôn ở một bên cùng mình chơi đùa, một bên lại quan tâm mình, trong lòng lo lắng không thôi.
“Hừ, nhị ca ngươi chỉ có thể đợi ta đả bại! Tiểu lục này …….. Hừ!” Lão đại nghe thấy lão tam quan tâm Thái tử gia, trong lòng không vui, nhưng nhìn tiểu lục đi xa, hắn càng thêm không vui và khinh thường!
Thái tử gia luôn thích tranh mình để chơi đùa với Tiểu Chỉ, hừ, đó là đối thủ của mình! Sao có thể để người ta dễ dàng đả bại?!
————————————————————————————–
Vây săn chấm dứt, hoàng đế kiểm tra thành tích săn bắn của nhom a ca.
Đại a ca vẫn như cũ đứng đầu bảng. Được rồi. Có lẽ chờ Thập tam thập tứ xuất trận mới có đối thủ.
Tiếp theo là tam a ca, kỳ thật một nửa con mồi là đại a ca cấp……….
Tái tiếp theo là Thái tử gia………. Kỳ thật trong đó không hề ít con mồi là do Nạp Lan tài tử cùng Cách Nhĩ Phân cống hiến ……..
Sau đó, là tứ a ca….?!
Tứ a ca thế nhưng cuối bảng?!
……… Tiểu bát, tứ ca thực xin lỗi ngươi……… Trong lòng Tứ a ca có chút xấu hổ yên lặng nhìn mấy con tiểu bạch thỏ thuận tay săn được ở bên chân ……
Mà tứ a ca nhìn con mồi của hoàng a mã cách đó không xa lòi ra cái đuôi màu đỏ, tầm mắt yên lặng dời, nhảy vào mi mắt chính là hồ li lửa trong tay lão tam, tái yên lặng dời, Tiểu Thuận Tử  bên người Thái tử gia giơ lên cao một con hồ li lửa, trái lúc lắc, phải lắc lúc …….
Tứ a ca xoay người, âm thầm cắn răng, trong lòng yên lặng nhớ kỹ hôm nay là Khang Hi xx năm xx tháng xx ngày, địa điểm bãi săn………
Kiểm tra thành tích vây săn xong, Dận Tộ bỗng nhiên tiến lên, nghiêm mặt nói “Hoàng a mã, lần trước hoàng a mã không phải nói muốn thưởng nhithần sao?”
Dận Tộ vừa khoe ra, ngẩn người, bi phẫn, cũng không quay đầu nhìn lại, tiểu tử này muốn ngoạn cái gì?
Khang Hi đế ngẩn ra, lập tức không dấu vết mị hí mắt, ảm đạm cười “Dận Tộ muốn cái gì? Lần trước hoàng a mã ban cho ngươi kim ngư lục sắc, ngươi cũng thích mà, sao giờ lại ở đây đòi thêm nữa?”
Kim ngư lục sắc? Thái tử gia hơi hơi rút trừu khóe miệng, kim ngư lục sắc kia sẽ không phải là thứ lần trước hoàng a mã cho mình ngoạn, mình chơi chán liền ném qua một bên, lại bị hoàng a mã thuận tay cầm lại đi thì phải  ? Nói cái gì nếu mình chơi chán rồi, cũng đừng lãng phí, để lại để ban thưởng cũng tốt
Hoàng a mã ngài thật đúng là hào phóng a……..
Kim ngư lục sắc?! Đôi mắt đại a ca cùng tứ a ca đều lạnh lùng, đó là thượng phẩm do nội vụ phủ đặc chế!
Dận Tộ ngọt ngào cười “Hoàng a mã, nhi thần muốn hồ li lửa kia …….”
Đôi mắt Khang Hi đế xẹt qua một tia lưu quang, quá nhanh, khó có thể nhìn thấu, nhưng Thái tử gia vẫn thấy được, trong lòng trầm xuống, hoàng a mã, sinh khí….
Khang Hi đế mỉm cười, tiêu sái phất tay “Hảo! Vậy cho ngươi! Cố Hỉ, đem thêm một đôi ngọc như ý cho lục a ca!”
Dận Tộ mừng rỡ, dập đầu tạ ơn, xem đi, hoàng a mã quả nhiên vẫn sủng ta.
Thần sắc Thái tử gia trầm lặng, trong đôi mắt đã có chút bất an.
Hắn nhìn tiểu lục quỳ rạp trên đất, đột nhiên nhớ tới chính mình kiếp trước, cũng như vậy, cưỡng cầu từng kiện ban thưởng ….
Đột nhiên trong lòng có bất an, hoàng a mã, chẳng lẽ ngài muốn……..
——————————————————-
Vây săn chấm dứt, mọi người hồi phủ, các a ca hồi cung đi tìm ngạch nương của mình.
Thái tử gia có chút không yên lòng, khóe mắt thoáng nhìn hồ li lửa, phất tay đưa cho  Tiểu Thuận Tử, dặn đưa cái này cho tứ ca.
Không nghĩ tới Tiểu Thuận Tử  đi mà quay lại, trong tay vẫn cầm hổ li lửa.
Thái tử gia sửng sốt, nhíu mày, tính tình lão tứ là quỷ hẹp hòi, sẽ không bực tức chứ?? Thực sinh khí sao?
Tiểu Thuận Tử  lại nói, tìm không thấy tứ a ca. Không biết tứ a ca đi đâu nữa?
Thái tử gia nghĩ nghĩ, lập tức quỷ dị cười, lão tứ sẽ không trở về săn hồ ly đi?
Thái tử gia ha hả cười, đối Tiểu Thuận Tử  nói “Sau khi trở về, đem hồ li lửa này đưa cho bát a ca đi  !”
———————————————————————
Trong bãi săn, bãi săn không người
Vì thế, cảnh báo được giải trừ. Các tiểu động vật đều chạy ra, rất bi phẫn mà chu lên.
Mà ngay lúc này, thoáng qua hai người phóng ngựa trên đường, bỗng nhiên quay đầu mà đứng đối diện.
Hai đời đế vương cùng đối mặt.
Vẫn là Khang Hi đế bình tĩnh, hơi hơi nhướng mày “Dận Chân, sao còn chưa trở về?”
Tứ a ca ngây người một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, đang muốn vội vàng xuống ngựa hành lễ, lại bị người đối diện phất tay ngăn cản.
“Tốt lắm, ngươi vội thì đi đi. Đừng về quá muộn.”
Tứ a ca do dự một hồi, mới thật cẩn thận hỏi “Hoàng a mã, ngài sao……..”
“Nga, muốn săn một thứ.”
“Hoàng a mã muốn đem tặng người nào sao?”
“Ân, tặng Bảo Thành.”
Khang Hi đế dứt lời, xoay người thúc ngựa rời đi! Lưu lại tứ a ca khiếp sợ không thôi.
Hoàng a mã thế nhưng cố ý trở về săn tiểu động vật cho Thái tử gia?!
Vậy……… Lời đồn đãi trong cung rằng Thái tử gia thất sủng, quả nhiên, đều chỉ là lời đồn thôi sao???
—————————————————————-
Trở lại Thừa Kiền cung không lâu, Thái tử gia bắt đầu ngốc lăng, mặt nhăn nhíu, nhất định phải hỏi rõ ràng, rốt cuộc hoàng a mã nghĩ cái gì?
Nhưng ngồi lâu, vẫn không thấy người …..
Thái tử gia trong lòng nói thầm, sẽ không phải đi sủng hạnh phi tử chứ
Giương mắt nhìn nhìn sắc trời, đổi thành thời gian hiện đại cũng đã bảy đến tám giờ, sớm như vậy đã đi sủng hạnh phi tử sao?!  Thái tử gia trong lòng hắc tuyến.
Hừ, ngươi chủng mã ( ngựa giống / ngựa đực =) ), mệt chết ngươi đi!
Đang nghiến răng nghiến lợi, kỳ thật Thái tử gia nói không rõ vì sao mình nghiến răng nghiến lợi……..
Khang Hi đế mang vẻ mỏi mệt đi đến.
Thái tử gia sửng sốt, lập tức có chút lo lắng, vội vàng chạy tới “Hoàng a mã, ngài…….. Đây là?”
Khang Hi đế mỉm cười, giơ lên tay phải, lúc này, Thái tử gia mới nhìn thấy một con hồ li bạc.
Có chút hoang mang tiếp nhận.
Khang Hi đế vỗ vỗ bả vai Thái tử gia “Tặng cho ngươi. Bảo Thành, a mã đi rửa mặt trước. Phải đợi a mã cùng dùng bữa nha.”
Thái tử gia giật mình, dường như ở trong đám con mồi của hoàng a mã không có con hồ li bạc đặc biệt này? Vậy thì từ đâu mà đánh được?
Cố Hỉ vẫn rũ mắt đứng, nhìn trộm hoàng đế đã tiến nội thất, mới nhỏ bước tiến lên, thấp giọng nói “Thái tử điện hạ, đây là hoàng thượng quay lại bãi săn săn cho ngài …….”
Cố Hỉ trong lòng cảm khái vừa bi thúc, cảm khái hoàng thượng thực đau Thái tử gia, bi thúc chính là mình phải ở bãi săn nơm nớp lo sợ cho an nguy của hoàng thượng, lại sợ bị bộc quang, cuối cùng, còn bi thúc bỏ thêm vào một đối tượng để lo lắng  — tứ a ca!
Ta nói ngươi a, tứ a ca, ngươi quay về bãi săn làm cái gì chứ?!
Quay lại bãi săn? Chỉ là, hoàng a mã rõ ràng đã quay về Tử Cấm thành rồi a. Không đúng, mình cũng chưa thấy hoàng a mã quay lại, chỉ phái tiểu thái giám nói cho các a ca về nghỉ tạm, không cần thỉnh an  ……..
Hoàng a mã lại cố ý quay về bãi săn, bắt cho mình con hồ li bạc này, kỳ thật, tùy tiện tìm cái gì cũng được a, mình đâu phải tiểu hài tử đâu ….
Thái tử gia nhìn chằm chằm hồ li bạc trong tay, hốc mắt sáp sáp.
————————————————————————-
Tiểu nam hài đáng yêu phấn điêu ngọc mài ngồi ở trên bậc thang, hai tay chống cằm, ngơ ngác nhìn đại môn đối diện.
Phía sau, tiểu thái giám đi theo chủ tử bán ngồi chồm hổm, do dự thật cẩn thận mở miệng “Chủ tử, nếu không ngài vào trong phòng chờ đi? Nơi này có gió, sẽ lạnh …….”
“Không, gia ở đây chờ! Tứ ca nói rồi, hắn sẽ săn cho gia một con hồ li lửa  .” Tiểu nam hài cố chấp ngồi ở trên bậc thang.
Tiểu thái giám quay đầu nhìn hai con hồ li lửa đang nằm trên bàn trong phòng, trong lòng rơi lệ, chủ tử yêu, ngài đều đã có hai hồ li lửa  …..
Ngài sao nhất định phải chờ con của tứ a ca?
Kỳ thật, tiểu nam hài cũng không hiểu, đều đã có hai hồ li lửa  , vì cái gì phải đợi tứ ca  ?
Nhưng hắn muốn chờ, hai con hồ li trong phòng, hắn thực không thích lắm, không phải tứ ca đưa tới, hắn sẽ không muốn!
Nhìn nhìn sắc trời, lòng tiểu nam hài tham trầm, tứ ca, sẽ không quên chứ?
Ngay khi tiểu thái giám gãi đầu gãi tai, cửa mở.
Tứ gia mang mặt than, nhưng khó dấu mỏi mệt.
Tiểu nam hài vừa thấy, nhất thời vui mừng, một phen vọt qua, ôm lấy “Tứ ca!!”
Tứ gia quơ quơ thân mình, thân mình 10 tuổi tuy rằng rất cao, nhưng không phải đặc biệt cường tráng, ngồi chồm hổm, cùng tiểu nam hài nhìn thẳng, đôi mắt xưa nay thanh lãnh nay lại ấm áp, hơi hơi gợi lên khóe miệng cười, nhất thời xua tan một thân nghiêm nghị lạnh như băng.
Xuất ra hồ li lửa, tứ thanh âm thanh lãnh của tứ gia chậm rãi nói, mang theo chút áy náy “Tiểu bát, đây. Cho ngươi, ngươi chờ đã lâu đi.”
Tiểu bát sửng sốt, lập tức tươi cười, mạnh mẽ ôm lấy tứ gia “Tiểu bát cám ơn tứ ca!”
Tứ gia hơi hơi gắt gao ôm, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Tuy rằng thực hời hợt, cũng rất ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.