Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 33: Mẹ ơi,mẹ lo lắng con không thể gả ra ngoài sao?




Cô cắn môi trừng mắt liếc hắn một cái, lại nghe được đầu bên kia điện thoại mẹ cô hét toán lên,“Nha đầu chết tiệt kia,con tại sao đổi chìa khóa thế kia? Cũng không cần tuyệt tình như vậy?!”
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc“Mẹ,mẹ đang ở nơi nào?!”
“Ở trước của nhà con đấy!……” Mẹ Nguyễn tức giận quát lên.
“A……” Nguyễn Miên Miên yếu ớt đáp một tiếng, mới nhớ tới buổi sáng hôm nay vừa ra khỏi cửa liền gọi cho người đến đổi ổ khóa,còn chìa khóa mới thì…….
“Mẹ,mẹ đừng tức giận nữa……” Nguyễn Miên Miên cười gượng hai tiếng nói:“Con không muốn gặp Dương Kiến Trữ mới đổi ổ khóa chứ không phải nhắm vào mẹ……….”
“Hừ……” Mẹ Nguyễn hiển nhiên không hơi đâu hờn giận chỉ nhíu mày “Con đối với hắn có đều không hài lòng cũng không cần tuyệt tình như vậy?”
Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ nói“Mẹ,tại sao lúc nào mẹ cũng chỉ biết là con không đúng,còn hắn có đúng hay không sao mẹ không hỏi hắn đi…….”
Mẹ Nguyễn không nói lời nào hừ hừ,bà lo cho con gái lớn tuổi của bà sẽ không ai thèm lấy là sai sao.
“Mẹ……” Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ nói:“Chìa khóa mới nằm ở công ty dưới lầu,mẹ đi xuống lấy,được không?!”
Mẹ Nguyễn căm giận nói:“Con mau trở về nhanh chút, ta nấu cơm chờ con trở về ăn, ta còn có chuyện cần xét hỏi con……”
Cả người Nguyễn Miên Miên run rẩy, mẹ thế nào cũng không buông tha mình a,cứ tưởng mình nói linh tinh mẹ cô sẽ quên ai ngờ…….,cô thật muốn điên rồi….
Mẹ ơi,mẹ lo lắng con không thể ra ngoài sao? Không bằng gả con ông lão bán rau đầu đường cho rồi hu …hu hu…
Nguyễn Miên Miên trong lòng buồn bã,tiếp nữa thì tức giận cúp điện thoại.
Tuy rằng mẹ Nguyễn quả thật rất tức giận, nhưng mà lại đến đây mua đồ nấu cho cô ăn,bà biết Nguyễn Miên Miên không thích tranh đoạt, về sau này sẽ không ai lấy……
Nguyễn Miên Miên run rẩy một chút,không lâu sau lại nhẹ nhàng thở phào,nhưng nghĩ đến chút nữa về nhà sẽ bị mẹ giáo huấn một trận,lòng cô rơi xuống đáy cốc,chau mày lên vừa vặn nhìn thấy gương mặt Lam Dạ Ảnh kề sát mình,cô chán ghét hắn liếm ngón tay mình,cô chán ghét đến cơm cũng không muốn ăn,rút ngón tay về,rồi năm ngón tay hướng về phía má hắn in lại năm dấu “Tránh ra,thích liếm người khác như vậy anh là chó sao?”
[⊙o⊙] a!
Hắn thề,đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân ghét bỏ như vậy, còn lấy phương thức này……
Lòng hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu,bĩu môi nói:“Nghe điện thoại xong liền giận như vậy,mẹ cô đáng sợ vậy sao? Còn run rẩy nửa?Có phải đang phiền về chuyện không ai thèm lấy cô không? A……” Hắn nhíu mày “Có muốn tôi giúp một chút không…… Tôi có thể giả mạo bạn trai của cô, giúp cô giải quyết bớt phiền toái……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.