Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 7: Hỉ tang




Cảnh vật xung quanh tan thành hư ảnh, Nhậm Dật Phi mím môi. Hắn đã đoán được một phần câu chuyện, có lẽ còn cần phải kiểm chứng lại lần nữa.
Lúc Nhậm Dật Phi đang định đứng lên, đột nhiên hắn để ý đến một đôi dép bố màu đen, bên trên có chắp vá vải vụn, đế giày phía dưới bên mỏng bên dày không đều ở gần khe cửa. Giày của bà Xuân Chi sao? Có điều Nhậm Dật Phi chỉ liếc mắt rồi thôi, hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây. Nhậm Dật Phi đỡ eo đứng dậy, leo ra ngoài cửa sổ rồi trở về hậu viện.
Cọng bún thiu Nhậm Dật Phi đã khập khiễng về tới sân lớn linh đường. Hắn kéo một cái ghế dài ra sân ngồi chờ bình minh. Có lẽ lúc trời sáng, Nhậm Dật Phi sẽ ra ngoài dạo mát một chút. Ai biết được sẽ có manh mối nào quan trọng tìm tới chỗ hắn hay không cơ chứ. Nghĩ vậy, cả người Nhậm Dật Phi phấn chấn cười híp mắt. Đêm trong hiện thực còn chưa kịp ngủ, đêm ở đây ngủ cũng không ngon. Đã hai đêm rồi! Nhậm Dật Phi muốn nhìn thấy ánh mắt trời, hắn muốn thấy ban ngày!
Ở phía nông trại nào đó xa xa có tiếng gà gáy vang vọng. Đôi mắt Nhậm Dật Phi đều muốn phát sáng lên: Bình minh đến rồi? Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng?
Nắng chiếu…?
Ý cười của hắn chợt cứng đờ trên mặt.
Bởi vì toàn bộ cảnh vật xung quanh Nhậm Dật Phi đều đang vặn vẹo nhòe ra như TV bị nhiễu sóng. Trong nháy mắt linh đường khôi phục an tĩnh, trước mặt hắn là ánh sáng chói mắt của đèn minh đăng tỏa ra từ linh đường. A Lượng cũng xuất hiện trong tầm mắt Nhậm Dật Phi, anh cười cười hỏi thăm: “Đêm nay A Phi lại đến gác đêm nữa hả?”
Nhậm Dật Phi:…
Lại?
Lại gì? Lại cái khỉ gì nữa?
Vô vàn biểu cảm phức tạp hiện lên trên mặt Nhậm Dật Phi. Hắn nhăn mặt nhe răng, hệt như bị nhiễu sóng theo linh đường.
Nhưng mà A Lượng không hề chú ý đến thiếu niên đang mất tự nhiên trước mặt. Anh xoay bả vai rồi hít một hơi cảm thán: “Ngủ một giấc quá trời sảng khoái luôn.”
Nhậm Dật Phi rất muốn gào lên tự do ở đâu, bình đẳng bác ái ở đâu, nhân quyền của hắn ở đâu? Bởi vì hy vọng nhiều nên càng thất vọng nhiều, cọng bún thiu Nhậm Dật Phi ỉu xìu tâm lặng như nước.
Vậy là phải thức một đêm… Không, hắn thức ba đêm rồi đó!
Trong đầu hắn như có người múa búa gõ đinh không ngừng. Khóe miệng Nhậm Dật Phi run rẩy, hắn cố nặn ra nụ cười gần đất xa trời: “Không biết em có qua nổi đêm nay không nữa.”
“Sao nói xui xẻo ghê vậy ông tướng? Sáng không nghỉ ngơi hả?” A Lượng nghe vậy liền ngồi xuống bên cạnh Nhậm Dật Phi nhìn hắn, “Hèn gì mắt chú đỏ hết rồi kìa.”
Nhậm Dật Phi xoa mặt ủ rũ, bộ dáng ảm đạm không có sức sống: Em nào có may mắn mà biết được mùi buổi sáng là thế nào đâu?
A Lượng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chút nữa chú kéo hai, à thôi kéo ba cái đi, kéo ba cái ghế dài ghép lại mà ngủ. Có điều chắc xung quanh hơi ồn đó.”
Tiểu Mỹ ở bên kia vừa lúc bưng nước trà đi ngang qua, cô không nhịn được hâm mộ mà quay lại nhìn hai NPC đang nói chuyện ngủ nghỉ này.
Suốt đêm Tiểu Mỹ còn không có thời gian nghỉ ngơi huống chi nói đến chuyện chợp mắt một lát. Chỉ cần cô có ý lười biếng là phía sau lập tức có NPC tức giận kêu: Tiểu Mỹ! Tiểu Mỹ! Tiểu Mỹ!
Giục cái gì mà giục? Giục cô mau đi đầu thai hay sao?!
Cầu xin mấy người sống cho giống con người đi!!!
Cảm giác sợ hãi lúc đầu đã bị thay thế bởi cơn mỏi mệt, đói lả và buồn ngủ. Thậm chí Tiểu Mỹ đã từng sinh ra ý nghĩ đem đèn minh đăng trong linh đường quật ngã, thiêu hết, thiêu hết đi, chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!
“Tiểu Mỹ đâu ——” Dị quản bếp từ xa gọi cô.
Mặt Tiểu Mỹ càng đen, cô bực bội cắn răng đáp: “Đến ngay đây!”
Hôm nay vẫn như đêm túc trực linh cữu hôm qua, mọi người như thường lệ uống một ít cháo ngũ cốc loãng.
Đám người chơi rốt cuộc chịu không nổi, bọn họ từ mọi hướng nhìn chằm chằm chén cháo của mấy người NPC, trù cho bọn họ uống được một nửa thì bị đổ hết, không thì bị sặc chết cũng được.
Nhậm Dật Phi vừa ăn bánh đậu vừa uống cháo, trong lòng rất đồng cảm: Nếu bọn họ còn không ăn uống ngủ nghỉ, nhất định sẽ đi đời trước khi quỷ ra tay.
Đáng thương quá. May mà hắn là NPC.
“Chờ chút. Em đi vệ sinh cái nha.” Đang lúc đánh bài, một người trẻ tuổi đột nhiên đứng lên rời khỏi lều trúc.
Nhậm Dật Phi vừa thấy là A Kiệt thì cũng đứng lên theo, hắn ngáp một cái: “Không nói thì thôi, A Kiệt vừa nói là em thấy mắc tè. Thôi em cũng đi đây.”
“Chao ôi anh A Phi, đừng nói là anh sợ bóng tối nha?” A Kiệt làm mặt quỷ lè lưỡi với A Phi.
“Sợ con khỉ. Có chú mới sợ đó.”
A Lượng đang đánh bài thì ngẩng đầu nạt bọn họ một tiếng: “Muốn đi thì đi chứ nói nhảm cái gì?”
Hai thiếu niên vẫn lời qua tiếng lại đùa giỡn cho tới phía sau nhà. Sau đó A Kiệt kéo lều trúc của nhà vệ sinh lên đi vào, Nhậm Dật Phi thì đứng bên ngoài.
Nhậm Dật Phi cố ý theo sau A Kiệt vì hắn biết tính cách thiếu niên này khá hấp tấp, rất thích hợp để hắn thăm dò. Thế là Nhậm Dật Phi kiếm chuyện nói: “Nói thật là anh mày nghĩ không ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hôm qua đó, lúc mấy chú nhắc đến bà nội thì phản ứng hơi lạ. A Kiệt, chú có biết chuyện gì không? Mẹ anh không cho anh hỏi đến chuyện này.”
Nói rồi Nhậm Dật Phi tức giận bất bình: “Chú nói coi, anh đã mấy tuổi rồi cơ chứ? Có chuyện gì mà cứ giấu giếm không nói cho anh biết? Anh lại thấy trừ anh ra thì ai cũng biết hết!”
“Khụ khụ.” A Kiệt đột nhiên nhỏ giọng lại, “Nếu thím đã không muốn nói cho anh biết thì anh cũng đừng hỏi.”
“À.” Nhậm Dật Phi cao giọng, cố ý tỏ ra trào phúng cậu ta, “Thì ra chú cũng không biết.”
Hắn vừa dứt lời, A Kiệt đã tức giận kéo lều trúc lên cái ầm. Thiếu niên kéo quần, mặt xị ra như cái đít nồi kho cá: “Ai nói em không biết?!”
“Chú không biết thì thôi đừng kể, dù sao cũng có anh không biết mà.” Nhậm Dật Phi tiếp tục nói kích.
“Hứ. Em có biết một chút đó. Nhưng mà nói anh thôi anh đừng kể ai nha.” A Kiệt cau mày nhìn quanh bốn phía rồi kéo Nhậm Dật Phi tới chỗ cây cối rậm rạp nào đó. Nhưng mà đến nơi rồi thì cậu ta hơi sợ. A Kiệt lại nhìn xung quanh lần nữa, chỉ có bóng cây dưới ánh trăng rơi trên người bọn họ, A Kiệt đến thở mạnh cũng không dám.
“Kể đi. A Phi của chú là ai chứ? Chẳng lẽ chú không yên tâm?”
Nghe được lời hắn nói, A Kiệt đang cảnh giác lo sợ cũng phải trợn trắng mắt.
Bởi vì anh là A Phi nên em mới không yên tâm đó!
“Em nghe nói,” A Kiệt đè thấp giọng chỉ có hai người nghe, “Nghe nói bà nội treo cổ.”
Quả nhiên là treo cổ. Nhưng mà chỉ có nhiêu đó thôi hả?
“Trời đất, sao tự nhiên bà nội…” Nhậm Dật Phi cố tình nói một nửa, mắt vẫn nhìn A Kiệt không chớp, hắn hối thúc cậu ta nói ra nhiều thứ nữa.
“Thì em nghe nói thôi nha. Em nghe mọi người nói.” A Kiệt ho một tiếng, “Tối hôm đó, trong nhà có trộm viếng thăm. Có người nhìn thấy một bóng đen nhảy ra khỏi tường, mà bà nội ở trong phòng đang mắng rất dữ luôn. Nhưng mà ai cũng không ngờ tới là tối hôm sau bà lại mất tích.”
Nhậm Dật Phi nhướng mày. Hắn cũng trầm giọng hỏi: “Sau khi tên trộm kia đi đến trước khi phát hiện bà nội mất, có ai nhìn thấy bà ở đâu không?”
A Kiệt hơi suy nghĩ: “Em cũng không biết, nhưng mà lúc trước bà nội không hay ra ngoài, bà toàn ở trong phòng không à. Mà có chuyện này nữa, anh muốn nghe em nói không?”
“Nghe nghe.” Cầu còn không được.
“Bà nội chết há miệng thè lưỡi, nhìn rất đáng sợ. Bọn họ nói là lúc đó đầu của bà vẫn luôn nhìn lên phía trên, bởi vì trong lòng có oán hận. Chắc là bà đã bị trộm thứ gì quan trọng nên mới tức giận treo cổ.” A Kiệt vừa nói vừa xoa bả vai mình, “Chuyện này là thật đó, còn cái khác thì em không biết.”
Nhậm Dật Phi lâm vào trầm mặc.
Vì sao bà Xuân Chi lại ngửa đầu?
Cho dù là treo cổ hay là bị siết chết thì cũng không thể có tư thế ngửa đầu này được. Trừ khi bà Xuân Chi vẫn luôn ngửa đầu cho đến sau khi chết, thi thể đã cứng nên không thể chỉnh lại như cũ nữa.
Nhậm Dật Phi nhìn hậu viện phủ đầy ánh trăng, đôi mắt như xuyên qua thế giới trước mặt rồi dừng lại ở một nơi nào đó người khác nhìn không thấy.
“Thế giới” của Nhậm Dật Phi nhanh chóng xoay chuyển.
Nhà cửa thấp bé cùng cây cối được dựng lên từ bốn phía, nháy mắt Nhậm Dật Phi “xuất hiện” lần nữa ở trong phòng của bà Xuân Chi. Hắn buông cả tay lẫn chân đang ôm trụ gỗ nhìn xà nhà rồi rơi xuống đất, bụi ở khắp nơi bay lên.
Một cụ bà đang treo lơ lửng trên xà nhà. Bà hơi ngửa đầu, miệng thè lưỡi, đôi mắt đầy máu. Xung quanh là từng khối thủy tinh trong suốt vẫn chưa định hình.
Nhậm Dật Phi đứng ở bên cạnh thi thể nhìn bà.
Đây chính là không gian mô phỏng trong đầu của Nhậm Dật Phi. Ở thế giới của hắn, hắn là thần, là người sáng tạo và khống chế mọi thứ. Nhậm Dật Phi có thói quen nghiền ngẫm hình tượng nhân vật và bắt đầu tập diễn trước trong đầu đã lâu nên rất quen thuộc.
Ngày đầu tiên túc trực linh cữu thì thi thể đã có mùi thối. Nhưng một thi thể muốn bắt đầu thối rửa phải cần ít nhất hai ngày.
Nhậm Dật Phi duỗi tay tính toán. Như vậy thời gian lùi lại một ngày trước khi hắn tới đây, tức là một ngày sau khi bị trộm viếng thăm.
Thời gian tử vong thật cùng với thời gian tử vong ngụy tạo ít nhất kém nhau mười hai tiếng. Mà người trong nhà lại có biết chuyện này, hơn nữa còn che giấu và ngụy tạo thành bà Xuân Chi treo cổ tự tử.
Đương nhiên bà Xuân Chi không phải treo cổ chết.
Thời gian để thi thể bắt đầu cứng lại* là bốn tiếng, để cả người hoàn toàn cứng ngắc là tám tiếng. Hai mươi ba tiếng sau thi cương mới bắt đầu giảm bớt. Có điều đây là mùa hè, người chết lại là người già, cơ bắp cả người không đủ cứng nên thời gian sẽ không nhiều như vậy.
*Hay còn gọi là thi cương.
Thế sao người chết có thể giữ nguyên tư thế ngửa đầu cho đến lúc thi cương? Bà Xuân Chi đã ở đâu?
“Ghế nằm.”
Theo lời hắn, trong góc phòng chợi xuất hiện một cái ghế nằm của người già. Đó chính là ghế nằm mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy trong phòng bà Xuân Chi.
Nhậm Dật Phi đi qua đó nằm xuống.
Ở dưới lưng ghế có một cái gối gần phía trên lưng Nhậm Dật Phi.
A Phi là thiếu niên cao tầm 1m7, nhưng mà bà Xuân Chi sẽ không cao như vậy, cho nên cái gối này chắc chắn là để bà gối đầu. Nhậm Dật Phi hơi dịch người xuống chút để nằm lên gối, đầu hắn cũng hơi ngước lên.
Sau khi bà ấy chết thì vẫn luôn duy trì tư thế nằm ngửa đầu như thế từ bốn tiếng trở lên mới có thể tạo thành thi cương.
Lúc đó, người thân của bà đang làm gì?
Một nhà con cháu đông đàn thì không có khả năng không ai phát hiện bà đã chết. Nhưng vì sao bọn họ không tổ chức tang lễ ngay mà lại làm lơ đi, sau đó giấu giếm ngụy tạo thành treo cổ?
Cuối cùng bà Xuân Chi vì sao mà chết?
Trong phòng không có máu, lúc mọi người phát hiện bà treo cổ thì thi thể bà cũng rất kì quặc.
Hắn dám chắc chắn bà bị siết cổ chết.
Nhậm Dật Phi nằm bất động trên ghế.
Một sợi dây thừng từ đâu vươn tới túm chặt lấy cổ hắn. Nhậm Dật Phi ra sức giãy giụa. Lúc này, một bóng đen nhào đến giữ lại tay chân hắn. Cái chết làm cho hắn sợ hãi, vì vậy hắn sẽ giãy giụa theo bản năng.
Chỉ qua sức lực của bà Xuân Chi sẽ không lớn, dù sao cũng là người già. Chân Nhậm Dật Phi đá lung tung, ngón tay cào loạn xung quanh, để lại trên tay vịn những vết cào, thậm chí giãy giụa cào bóng đen kia mấy cái.
Bóng đen kia…
Trước mặt Nhậm Dật Phi bỗng hiện lên hình ảnh mấy vết cào đang kết vảy trên mu bàn tay của người phụ nữ trung niên. Lúc này đây bóng đen dần hiện rõ, bà ta đứng ngược sáng, trên mặt là biểu tình dữ tợn.
Vậy thì người ở phía sau đang siết hắn sẽ là…
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu. Hắn nhìn thấy gương mặt hung ác đang trừng hắn.
Chủ nhân của gương mặt này có lẽ vẫn đang quỳ bên quan tài, từ đầu đến cuối đều không ngừng thống khổ khóc than, “Con muốn phụng dưỡng mẹ già mà mẹ đã không còn”.
Nước mắt của ông ta, là áy náy đau lòng, hay vẫn là hối hận?
Nhậm Dật Phi vung tay lên.
Dây thừng, bóng đen, ghế nằm, tất cả đều biến mất.
___
Rượu Bông: Mọi người có thể hình dung theo hình này:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.