Thang Máy Kinh Hoàng [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 6:




[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
THANG MÁY KINH HOÀNG (phần 6)
Tác giả: Trang Tiểu Bạch
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Chúng tôi sắp xếp kế hoạch mai phục căn cứ theo chu kỳ lần trước.
Cửa lên cầu thang thường được đóng lại.
Nhưng nếu đến đủ gần, thì vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Tân Du cầm bột mì đứng ở góc rẽ.
Cửa vừa mở ra, cô ấy sẽ ném bột mì vào mặt người đó, khiến anh ta không thể mở mắt.
Còn tôi thì đứng ở bên phải chiếc cửa, khi cánh cửa được đẩy ra, vừa vặn thoát khỏi tầm nhìn của người khác, lúc đó tôi sẽ dùng chày cán bột đập cho anh ta một gậy, đập cho đến khi choáng váng thì thôi.
Sau đó sẽ khống chế anh ta bằng dây thừng và băng keo, rồi tranh thủ thời gian điều tra thêm.
Lên kế hoạch thì không khó.
Nhưng thực tế thì luôn mỏng manh hơn ý tưởng nhiều.
Nhiều năm như vậy, thậm chí tôi còn chưa từng xung đột với ai, huống chi là đánh người, ngay cả động tay động chân cũng không quen nữa là.
Vì vậy, tình huống thực tế chính là tôi với Tân Du thu mình đứng vào trong góc rồi gõ vào ô tìm kiếm: Làm thế nào để đánh bất tỉnh một ai đó? Làm thế nào để đánh bất tỉnh ai đó một cách an toàn? Làm thế nào để đánh bất tỉnh ai đó bằng một động tác một cách an toàn?
“Trông anh cũng cao lớn và có khả năng đánh người đấy chứ, nhưng sao lại nói không quen động tay động chân gì vậy trời?”
Tôi không lên tiếng.
Mấy phút sau, cô ấy rít lên, "Nếu thực sự không được, vậy thì anh ném bột, để tôi lên."
Tôi ngước lên, bực bội nhìn cô ấy.
“Im miệng, tôi học được mà.”
“Thật sao?”
“Thật, lòng bàn tay tách động mạch cảnh gây thiếu máu cục bộ tạm thời của não, đối phương sẽ ngất xỉu, hoặc tách khỏi đỉnh của đốt sống cổ đầu tiên, ngay bên dưới sọ, đập từ xéo xuống trở lên, rất dễ gây tổn thương não. "
Tôi nhấn mạnh lại lần nữa rồi dứt khoát tắt màn hình điện thoại.
"Sao anh không xem lại..."
Cô ấy khuyên tôi.
Với lấy điện thoại của tôi, tôi chặn lại, bắt lấy tay cô ấy.
Lòng bàn tay lạnh như băng.
Tôi sửng sốt trong giây lát, lúc này mới nhận ra tâm trạng của cô ấy rất bất thường.
“Sao tay cậu lạnh thế?”
Cô ấy thu tay lại, “Chỉ là, tôi sợ anh sẽ nằm trên đất như lần trước, chảy nhiều máu như vậy…”
Tôi có chút bất ngờ, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Chủ yếu là vì biểu hiện của cô ấy vẫn luôn lý trí, suy nghĩ rõ ràng và không yếu ớt chút nào.
Tôi không ngờ cô ấy cũng biết sợ.
“Không sao, lần này không sao đâu.”
Một lúc nữa người đó mới đi tới, nên tôi dứt khoát trò chuyện để phân tán chú ý của cô ấy.
“Đúng rồi, lần trước có nói cậu là streamer hả?”
“Làm thêm thôi, thỉnh thoảng quảng bá một tí.”
“Quảng bá gì?”
“Thì là chơi game đó.”
Cũng dễ hiểu thôi.
Cô gái mà có vẻ ngoài dễ thương và giọng nói dễ nghe, thì chỉ cần cảm ơn khán giả đã tặng quà, là nhiều người sẵn sàng ủng hộ ngay.
"Công việc chính là gì..."
Cô ấy liếc nhìn tôi, "Học sinh á, tôi vẫn chưa tốt nghiệp. Cái anh này, nhìn qua không phải trông tôi còn rất trẻ, giống học sinh cấp 3 sao?"
"Giống, rất giống, cho nên em là học sinh cấp 3 phải không?
"Không, tôi là sinh viên năm tư.”
Giọng cô ấy như bị bóp nghẹt lại.
Tôi không nhịn được, cười thành tiếng.
Cô ấy ghét bỏ đá tôi một cái, nhưng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn trông thấy.
Thấy vậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi cũng là sinh viên năm cuối Đại học Bắc Kinh, còn cậu thì sao?”
Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi cũng học Đại học Bắc Kinh, ngành khoa học máy tính.”
“Thật hay giả vậy?”
Tôi hỏi theo bản năng.
Đại học Bắc Kinh khắt khe chặt chẽ, điểm chuẩn cao, thi khá khó, nào có ai học Đại học Bắc Kinh mà còn đi làm thêm như streamer được.
Nhưng nghĩ lại, nói như vậy có vẻ hơi tổn thương người khác.
Liền vội vàng giải thích, “Tôi không có ý đó.”
Tân Du nhướng mày, “Ý anh là gì? Có phải trông tôi rất kém cỏi nên không thể vào được Đại học Bắc Kinh hả?”
“Xin lỗi... “
Chiến thuật rút lui để tránh bị ăn đòn.
May mắn thay, giây sau cô ấy liền bật cười, "Chà, tôi hiểu mà. Bố mẹ tôi cũng nghĩ công việc streamer của tôi không đàng hoàng. Họ sợ tôi nói chuyện với máy quay cả ngày. Nhưng kệ tôi vẫn rất thích chơi game. "
Tôi sờ mũi một cái, xin lỗi vì mình nhỏ mọn.
“Chờ chuyện này qua đi, tôi sẽ cổ vũ cho cậu.”
Cô ấy chưa kịp lên tiếng đáp lại.
Trong hành lang liền truyền đến tiếng bước chân không rõ ràng lắm.
Sớm hơn nhiều so với dự tính của chúng tôi.
Nhưng không kịp nói nhiều, cả hai đã nhanh chóng vào vị trí.
"Đồng đồng đồng..."
Một bước, hai bước, giống như giẫm lên ngực tôi.
Sau đó, cánh cửa mở ra, Tân Du bốc bột mì ném tới tấp, người đàn ông lùi lại phía sau theo bản năng.
Còn tôi thì nép sau lưng anh ta, thấy thế liền vung mạnh gậy cán bột, xác định chính xác vị trí kinh mạch trên cổ anh ta, đập cho anh ta một phát.
Người ngã xuống.
Lòng bàn tay tê dại.
Tôi đặt cây gậy cán bột xuống, tim đập nhanh.
Bột mì rơi rải rác trên đất, Tân Du cũng đứng cách đó không xa.
Cô ấy hỏi tôi, “Bất tỉnh rồi?”
“Chắc vậy.”
Tôi cầm lấy sợi dây định trói anh ta lại.
Lúc này mới chú ý đến, mặc dù người đàn ông trên mặt đất đã hôn mê, nhưng cơ thể vẫn cuộn tròn, ôm chiếc túi ni lông màu đen trong lòng.
Sợ anh ta bỏ chạy nên tôi quyết định trói chân anh ta lại trước.
Khi Tân Du đi qua, thứ đầu tiên nhìn thấy cũng là chiếc túi nilon.
“Trong đó có gì?”
“Tôi không biết, cậu lấy ra xem thử xem.”
Thứ anh ta cẩn thận bảo vệ hẳn là rất quan trọng, nói không chừng sẽ có manh mối có thể giải thích cho hàng loạt hành vi bất thường của hắn.
Tân Du, như tôi nghĩ, đã đi lấy cái túi nilon đó.
Nhưng sau khi mở ra xem xét.
Thì biểu hiện rất lạ.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Cái gì trong túi ni lông vậy?”
Tân Du lắc đầu, “Không, nó là… đồ chơi.”
“Đồ chơi á?”
“Ừ.”
Cô ấy đến gần, lấy đồ trong túi ra cho tôi xem.
Đó là một con gấu bông, màu xám tro, với một chiếc nơ được khâu quanh cổ.
Nó trông cũ kỹ vì bị phai màu, nhưng tổng thể được bảo quản rất tốt.
Tân Du nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh ta lại mang theo cái này bên mình?”
Tôi không trả lời được.
Tôi nghĩ về thứ có thể có trong túi ni lông đó, vũ khí, chất độc, thậm chí là bom.
Nhưng thứ duy nhất tôi không ngờ tới là một món đồ chơi nhồi bông bên trong.
Nhìn chằm chằm người trên mặt đất hồi lâu, vẫn không có manh mối.
Cuối cùng cũng chỉ có thể coi như là sở thích cá nhân.
Dẫu sao người này đã nhiều lần mất kiểm soát cảm xúc, trạng thái tinh thần không bình thường, hành vi kỳ lạ và gần như không hợp lý.
Với sự giúp đỡ của Tân Du, tôi cũng trói được người lại.
Nhưng đối mặt với “tù binh” bất động, chúng tôi lại gặp rắc rối.
Kế hoạch ban đầu là chỉ cản người lại rồi nói chuyện một cách bình tĩnh để tìm ra nguyên nhân tất cả những gì đang xảy ra.
Nhưng do bên kia quá hung hãn nên chỉ có thể đánh ngất hắn rồi khống chế.
Phải làm gì bây giờ, cả hai chúng tôi đều không biết.
“Sao không… lúc soát người đi.” Tân Du đề nghị.
Mắt tôi sáng lên.
Đúng, người này không hợp tác nói chuyện, nhưng có thể có manh mối trên người anh ta.
Tôi khom người.
Lẩm bẩm "Xin lỗi" trong lòng trước khi chạm vào túi áo khoác của anh ta.
Túi áo bông đệm dày, có một cuộn băng dính và một chiếc điện thoại di động. Màn hình điện thoại di động tối đen, hình như đã tắt.
Kéo khóa áo khoác và đập vào mắt là một bộ đồng phục làm việc.
Màu đen và đỏ phối hợp, có chút quen thuộc.
Nhưng tôi lục tung các túi trên dưới của bộ đồng phục lao động cũng không tìm thấy gì cả.
Đến khi tôi gần như bỏ cuộc, thì thấy thứ gì đó trong túi quần bên trái của anh ta.
Lấy thứ đó ra.
Đó là một cây bút, kẹp trên nắp bút là một tờ giấy gấp nhỏ.
Mặt sau tờ giấy có chữ viết.
Tôi kìm nén sự phấn khích của mình, rút tờ giấy ra rồi lật mở.
“Viết gì vậy?” Tân Du cũng đến đọc.
“Đây là… biên bản bảo trì?”
Trên đầu ghi dòng chữ “Biên bản bảo trì thang máy”.
Quản lý: Phùng Vân
Nhân viên: Lý Dịch Trạch
Tờ đơn dạng cột dọc, theo thứ tự là "Quản lý bảo trì thang máy", "nhân viên bảo trì thang máy" và "thời gian kiểm tra".
Ngoài hai cột nhân viên quản lý và nhân viên làm việc kia, còn có phần hình ảnh nhân viên, biểu mẫu thời gian bảo trì vẫn còn trống.
Tuy rằng hai bức ảnh đều mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra Lý Dịch Trạch trên bản khai chính là người nằm trên mặt đất kia.
Một vài ký ức mơ hồ thoáng qua trong đầu tôi.
Đi vào thang máy bị kẹt ở tầng này.
Quả nhiên liền thấy tờ giấy bảo dưỡng chính xác đang ở bên trong.
Phùng Vân và Lý Dịch Trạch.
Mà lúc này tôi cũng hiểu ra tại sao, vừa rồi tôi cảm thấy bộ đồng phục màu đỏ đen rất quen thuộc.
Trong chu kỳ thứ sáu, Tân Du gọi cho cơ sở để báo sửa chữa, nhân viên bảo trì lúc đó chính là mặc bộ đồng phục này!
Nhưng tại sao.
Nếu anh ta là nhân viên bảo trì, thì càng không có lý do gì để cố tình kích hoạt lỗi.
“A!”
Bên ngoài thang máy vang lên một tiếng hét chói tai.
Đó là giọng của Tân Du.
“Sao vậy?” Tôi giật mình vội vàng chạy ra khỏi thang máy.
"Anh ta, anh ta tỉnh rồi..." Tân Du chỉ vào người đang dựa vào tường, lắp ba lắp bắp nói.
Lúc này tôi mới chú ý tới người bị trói trên mặt đất đã tỉnh lại, nhìn chằm chằm Tân Du mà không nói một lời.
Tiến lên một bước, che Tân Du lại phía sau.
"Tên anh là Lý Dịch Trạch, đúng không? Chúng tôi không muốn làm anh bị thương, làm như vậy là vì không còn cách nào. Nếu anh sẵn sàng hợp tác, hãy cho chúng tôi biết lý do tại sao phải đến tầng 20 và chuyện gì đang xảy ra với thang máy, sau đó chúng tôi sẽ lập tức thả anh đi.”
Nhưng anh ta như không nghe thấy gì hết.
Vẫn nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt u ám và lạnh lùng.
Sau đó liền cúi đầu cắn sợi dây trên tay, dùng lực đè lên răng, động tác lặp đi lặp lại một cách máy móc, vừa nhìn đã thấy đau răng rồi.
Sợi dây nhuốm đầy máu, nhưng anh ta không thay đổi sắc mặt.
Tân Du không đành lòng nhìn thêm nữa, vì vậy bắt đầu ngăn cản, "Đừng cắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.