*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồng Mai nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đến, tân lang quan vén khăn trùm đầu cho tân nương, ngày sau cuộc sống sung túc, ân ái đến già.”
Dịch Chân cẩn thận vén khăn trùm đầu của nàng, dưới ánh nến, tân nương mặt mày quyến rũ, một cái nhăn mày cũng là tuyệt sắc.
“Phu nhân thật là đẹp” Trong mắt Dịch Chân lộ ý cười.
Khóe mắt Hồng Mai rưng rưng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phu quân”
Rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nàng ấy lại thiếu chút nữa bị người đoạt đi làm thiếp, lại suýt chút nữa minh hôn, lại vào Sơn ‘Vương phủ, nhiều lần thăng trầm.
May mà thời khắc bốn mắt nhìn nhau này, người trong lòng của nàng ấy cười đến ôn hòa thỏa mãn, tất cả những gian khổ đã qua đều nhận được an ủi.
Hai người đã uống rượu giao bôi, liền xem như hoàn toàn kết thúc buổi lễ.
Hồng Vân lo lắng cho La Kiều Oanh, Mộ Dung Bắc Tô lại vỗ vỗ ngực: “Giao cho bổn cung đi, bổn cung tiện đường, đưa La cô nương trở về”
Thấy La Kiều Oanh không có phản đối, Hồng Vân an tâm thoải mái rời đi.
Tối nay ánh trăng vô cùng đẹp, những cơn gió sau mùa xuân cũng mất đi cái se lạnh buốt giá của mùa đông.
Hai người đều uống chút rượu, lại nghĩ đến phủ tướng quân cách nơi này cũng không xa, Mộ Dung Bắc Tô liền đề nghị, hai người có thể đi bộ qua, nhân tiện tiêu trừ mùi rượu.
La Kiều Oanh đương nhiên không có ý kiến.
Ven đường có những bông hoa nhỏ không biết tên đang nở dọc đường, trong đêm tối tản mát ra mùi thơm nhè nhẹ.
Vốn dĩ canh giờ như vậy, đã định là thời gian vui vẻ thoải mái của người khác.
Ai ngờ còn chưa đi bao xa, trước mặt lại đi tới hai người đàn ông cao lớn thô kệch.
La Kiều Oanh phát hiện, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người đó cũng lập tức vọt tới, động tác cực kỳ nhanh tháo xuống ngọc bội bên hông của Mộ Dung Bắc Tô, cầm được thì bỏ chạy.
Hắn lập tức nhanh chóng chạy tới, một đường điên cuồng đuổi theo.
Hai tên trộm đó chạy trốn rất nhanh, nhưng mà bước chân của La Kiều Oanh hoàn toàn đuổi kịp.
Nàng thuở nhỏ tập võ, chút cước trình này vẫn là không thành vấn đề.
Ngược lại là Mộ Dung Bắc Tô đã cố hết sức, cố tình trong lòng hãn lại lo lắng cho La Kiều Oanh, không dám chậm trễ, chỉ có thể liều mạng chạy.
Hai tên trộm chạy vào trong một cái ngõ nhỏ, đúng cái ngõ cụt.
Thật vất vả mượn ánh trăng nhìn thấy được hai bóng người, La Kiều Oanh lập tức chạy qua, quả nhiên chạm mặt với hai người đó.
Hai người lập tức lộ ra hung ác: “Được lắm con quỷ nhỏ, chạy còn rất nhanh, đây đều là do ngươi đuổi theo tới”
La Kiều Oanh cười lạnh một tiếng: ‘Ít nói nhảm, giao ngọc bội ra đây, nếu không bổn cô nương khiến các ngươi đẹp mắt.”