*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên Triệu Khương Lan lắc đầu: “Chưa, vốn dĩ là sắp thành thân, ai ngờ hỉ yến ngày hôm đó lão phu nhân trong nhà qua đời, người một nhà đều vội vàng cử hành tang lễ. Hơn nữa bởi vì sự qua đời của lão phu nhân, mọi người càng nhận định chuyện thiếp là tai tỉnh, làm sao còn có thể cho thiếp vào cửa, sau đó hôn lễ bị hủy bỏ, thiếp cũng bị giết chết: Triệu Khương Lan nói đến vân đạm phong khinh, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại đau lòng không chịu nổi.
“Trách ta đã nhäc đến chuyện thương tâm của nàng, xin lỗi, sau này ta không hỏi nữa”
Triệu Khương Lan không thèm để ý mỉm cười.
Mộ Dung Bắc Uyên lại nghĩ, thì ra hai kiếp nàng đều không được cùng người bái đường thành hôn, thừa dịp đời này còn có cơ hội, có lẽ còn có thể bù đắp.
Quả nhiên là xiêm y tỉ mỉ may ra, vô cùng vừa vặn và hợp vóc dáng của nàng ấy, hoa văn phía trên càng duyên dáng đẹp đế, rất đẹp.
Hồng Mai ngượng ngùng cúi đầu, Triệu Khương Lan trêu đùa: “Tân nương rất xinh đẹp, tiện nghi Dịch Chân cái tên đầu gỗ đó rồi “Vương phi, đừng nói Dịch đại ca như vậy mà, chỉ là thái độ làm người của huynh ấy khá thành thật mà thôi”
Triệu Khương Lan ách một tiếng, oán giận với Sở Sở và Mai Hương: “Các ngươi nghe đi, đây là vẫn chưa gả đi đâu đấy, đã nói thay trượng phu rồi.”
Mấy người cười vang một đoàn, vô cùng náo nhiệt.
Mấy ngày nay Dịch Chân loanh quanh khắp nơi ở trong kinh thành, cuối cùng tìm thấy một viện tử thích hợp làm tân phòng.
Mặc dù viện tử nhìn thì không lớn, nhưng lại đầy đủ mọi thứ.
Là một vị thương nhân có tiếng cần gấp ngân lượng xoay vòng vốn nên vội vàng bán, viện tử gần như chưa ở được mấy ngày, các loại vật dụng bên trong đều là đồ mới.
Dịch Chân dẫn Hồng Mai xem qua nơi này, ở đây cách Thần Vương phủ và “Lan Tâm” đều không xa, hai người đều rất hài lòng, liền giao tiên mua lại nó.
Hồng Mai cực kỳ vui vẻ ở trong viện tử xoay mấy vòng: “Dịch đại ca, chúng ta ở đây thêm một cái xích đu, lúc thời tiết đẹp có thể ở trong viện tử chơi đùa. Tốt nhất lại nuôi con chó, có thể giúp chúng ta trông cửa.”
“Còn không sửa miệng?”
Triệu Khương Lan thay nàng chỉnh lại mái tóc: “Ngày mai phải thành thân rồi, sau này đã là đại cô nương, một mình sống ở bên ngoài, phải chăm sóc tốt bản thân. Hồng Mai, ở trong lòng bổn cung, muội vẫn luôn là người đặc biệt nhất. Muội vĩnh viễn cũng không biết muội quan trọng bao nhiêu đối với bổn cung, trong những ngày khó khăn nhất, nếu không có muội, bổn cung chưa hẳn có thể chịu đựng tiếp nổi”