Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 639:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 639

Triệu Khương Lan ý bảo Mai Hương mang đồ đạc rời đi.

Mai Hương ở bên tai nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bệ hạ rốt cuộc là làm cái gì a, chẳng lẽ cố ý gọi ngài tới đây, chính là vì tặng những lễ vật kỳ quái này? Nô tỳ trong lòng luôn cảm thấy bất an.”

“Đi trước.”

Các nàng vừa bước ra khỏi quán trà, bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến vài tiếng kêu.

Triệu Khương Lan còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, Lý Mặc thì ở bên cửa sổ lầu hai huýt sáo.

Hải Đông Thanh lao thẳng về phía Triệu Khương.

Mai Hương sắc mặt xanh lét, theo bản năng muốn tránh đi.

Nhưng Triệu Khương Lan nhìn con chim ưng nhanh chóng vọt tới, đáy mắt đỏ lên, không dám tin nín thở.

“Vương phi!”

Mai Hương lo lẳng tốc độ của Hải Đông Thanh quá nhanh làm Triệu Khương Lan bị thương, nhịn không được hô to một tiếng.

Ai ngờ Đại Phúc trong nháy mắt giảm tốc độ, vững vàng dừng lại trên vai Triệu Khương Lan.

“Đại Phúc.”

Nàng cực kỳ nhẹ nhàng hô một tiếng, trong lòng dâng lên ngàn vạn nỗi sầu.

Đại Phúc Lập ở bên cạnh chủ cũ thê lương ngẩng đầu lên, hướng lên bầu trời phát ra vài tiếng thét dài.

Lý Mặc đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt.

Hắn chỉ thị cho Đại Phúc, là để cho nó vọt về phía Triệu Khương Lan.

Nhưng ông không bao giờ để cho Đại Phúc dừng lại hoặc thực hiện bất kỳ hành động nào khác.

Nhưng Đại Phúc lại ngoan ngoãn dừng lại trên vai Triệu Khương Lan?

Người phụ nữ này là ai…

Triệu Khương Lan tựa hồ có chút cảm xúc quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Lý Mặc trên lâu hai.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Triệu Khương Lan bỗng nhiên giơ tay vỗ võ lông vũ của Đại Phúc.

Đại Phúc lại ngoan ngoãn bay đi.

Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn Lý Mặc một cái, mang theo Mai Hương rời đi.

Ai ngờ Lý Mặc bỗng nhiên xoay người từ lầu hai nhảy xuống, bước nhanh đến bên cạnh Triệu Khương Lan, nắm chặt cổ tay nàng.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lý Mặc lại không chịu buông tha: “Trên thế giới này, con Hải Đông Thanh này trừ mệnh lệnh của ta ra, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của thê tử của ta”

Triệu Khương Lan từ trong tay áo lấy ra một cây kim bạc, không hề do dự đâm vào mu bàn tay Lý Mặc.

Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, buông tay ra.

“Ngươi có điên không!” Thê tử của ngươi không phải đã chết sao, vậy ngươi năm lấy bản cung không buông làm cái gì, lẽ nào bản cung còn có thể đem người chết biến trở về cho ngươi hay sao! Ta thấy ngươi là đầu óc bị ma quỷ ám ảnh mới có thế làm ra chuyện xúc động như vậy. “

Triệu Khương Lan chậm chạp cất đồ đạc lại: “Bản cung từ nhỏ đã biết thuần phục chim chóc, Hải Đông Thanh của ngươi tuy rằng nhìn có vẻ hung ác, tính tình lại không cứng rắn như vậy. Tùy tiện trêu chọc vài cái, là có thể ngoan ngoãn nghe lời. “

“Không bao giờ có chuyện đó. Trừ phi ‘Vương phi mang tuyệt kỹ, bằng không con Hải Đông Thanh vừa rồi, sẽ không dừng lại trên vai ngươi. Tại hạ ngược lại phải hỏi Vương phi một chút, vì sao thân là khuê tú danh môn lại có thể thuần phục chim thú, làm tốt hơn so với những kẻ tung hứng trên đường phố? “

“Chê cười, trên thế giới này số người thuần điểu vô số, đừng nói trong cung thuần điểu sư đã có mấy vị, liền cả tòa kinh thành, tìm một tram người tám mươi người đi ra, cũng không cần tốn sức. Bản cung khi còn bé đã rất thích hoa điểu, có năng lực này lại có gì kỳ quái.

Ngược lại là ngươi, hôm nay tìm ra bản cung là vì ý gì! Còn thiếu chút nữa xúi giục ưng của ngươi làm tổn thương bản cung, cũng không sợ bản cung không vui làm thịt con súc sinh kia?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.