Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 597:




Chương 597

Sắc mặt Triệu Khương Lan khẽ biến, giọng nói khàn khàn lại mệt mỏi: “Công chúa đây là đang làm gì, dựa vào đâu đánh nha hoàn của ta”

“Dựa vào đâu? Chỉ dựa vào gan chó của cô ta to hơn trời, dám ra tay với người bên cạnh bổn cung! Thế nào, bổn cũng không thể dạy dỗ thứ hạ tiện à?”

Triệu Khương Lan lạnh lùng nhếch miệng, trả lời hai chữ: “Không thể”

Văn Hi trưởng công chúa sửng sốt: “Ngươi nói gì?”

“Ta nói, không thể”

Thấy bà ta lại muốn phát tác, Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn qua.

Lúc này rõ ràng nàng vẫn đang bị sốt, bên tại dường như có đủ loại âm thanh vang lên ong ong.

Những lời nói của nàng vẫn vô cùng rõ ràng.

“Mai Hương không phải nha hoàn ký khế ước bán thân. Nàng ấy là người ta thuê để bảo vệ ta, không phải mang nô tịch. Cũng tức là, cho dù chủ tử muốn dạy dỗ nàng ấy, cũng phải dưới tình huống nàng ấy đã phạm trong tội, nếu không, không có quyền tùy ý đánh đập”

Sắc mặt Văn Hi trưởng công chúa cứng ngắc, lập tức nói: “Sao lại không phạm trong tội, hai ma ma này bị cô ta đá, chẳng phải là dĩ hạ phạm thượng sao?”

“Đương nhiên không phải! Ta đã từng căn dặn, nếu có ai dám tùy ý xông vào phòng bổn cung, toàn bộ đều phải ngăn cản. Nàng ấy chẳng qua chỉ phụng mệnh hành sự, mà bà, lại ỷ vào thân phận làm bậy, lúc ta bệnh nặng tùy ý quấy nhiễu, đây là đạo lý gì”

Văn Hi cười nhạo: “Bệnh nặng, bổn cũng thấy người miệng lưỡi sắc bén, chẳng có nửa phần dáng vẻ bệnh nặng!”

Triệu Khương Lan chậm rãi từ trên giường đứng dậy.

Mai Hương và Sở Sở căng thẳng nhìn nàng, đều rất lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng Triệu Khương Lan đỡ lấy thanh chắn giường, vững vàng đứng thẳng. “Công chúa trễ như vậy còn đến đây, là có chuyện gì?”

Lúc này Văn Hi trưởng công chúa mới nhớ ra chuyện chính, hừ lạnh một tiếng.

“Chẳng phải người ở trong cũng đã hứa sẽ chữa thương cho An Linh sao! Tại sao đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, ngươi có biết gương mặt An Linh ngứa ngáy bị gãi tróc ra không, nếu nàng ấy bị hủy dung ta nhất định sẽ khiến Thẩm Hi Nguyệt phải chết!”

Khóe mắt Triệu Khương Lan nảy lên, cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc.

Tiếng vang bên tai nàng vẫn không dừng lại, hòa cùng giọng nói bén nhọn của Văn Hi.

Giống như con dao sắc bén, đâm vào tai nàng.

Triệu Khương Lan nhìn Mai Hương, ra hiệu cho nàng ấy lấy đồ.

Mai Hương nhận được ánh mắt, không tình nguyện đưa bình sứ trắng ra.

Văn Hi trưởng công chúa vẻ mặt ghét bỏ nhìn bình sứ: “Đây là gì?”

“Thuốc bôi có hiệu quả xóa sẹo vô cùng tốt, ngàn vàng khó có được. Sau khi lấy về đưa cho Triệu An Linh dùng, mỗi ngày hòa cùng mật ong, bôi một lớp dày lên vết sẹo”

Triệu Khương Lan nói xong, vẻ mặt Văn Hi trưởng công chúa không tin tưởng: “Ngươi lừa gạt bổn cung sao! Sao có thể có thứ này được, rõ ràng là thuốc bôi rẻ tiền không biết lấy từ đâu ra”

Nghe bà ta nói như vậy, Triệu Khương Lan đột nhiên không muốn đưa đồ cho bà ta nữa.

Lỡ công chúa không đầu óc này làm hỏng lọ thuốc bôi, vậy vết thương của Triệu An Linh đừng mong sẽ khỏi lại.

Triệu Khương Lan suy nghĩ cong ngón tay thu lại thuốc bôi.

Văn Hi trưởng công chúa tức giận: “Người có ý gì? Nói đưa lại không đưa, đùa giỡn bổn cung sao?”

“Ngày mai ta đích thân đến bôi thuốc cho Triệu An Linh, được rồi chứ?”

“Không được, hôm nay phải đi! Bây giờ người đi theo ta, An Linh ở nhà đau lòng khóc lóc, nếu ngươi không chữa cho nàng ấy, đêm nay nàng ấy nhất định không ngủ được!”

Triệu Khương Lan đau đầu muốn nứt ra, quả thật sắp bị loại người không biết xấu hổ không nói lý này làm cho tức chết.

Thấy Văn Hi nắm lấy tay áo của mình, Triệu Khương Lan bực bội hất ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.