Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 584:




“Nếu Thần Vương phi không có ý kiến gì, vậy liền không thành vấn đề. Có điều vì phòng ngừa hạ nhân hành hình làm việc tư bản cũng muốn đích thân giám hình”
Mộ Dung Bắc Uyên gắt gao dắt lấy tay của Triệu Khương Lan, hắn đè giọng nói với nàng: “Ta không đồng ý! Cùng lắm liền để nàng ta bị nhốt lại mấy ngày! Đến lúc đó ta nghĩ cách..”
“Không có cách nào cả. Chàng nghĩ, ngự chưởng ti là nơi nào chứ?
Triệu Khương Lan lập tức ngắt lời hắn.
“Nghe thiếp, chỉ là hai mươi lăm đòn mà thôi, gần đây thân thể thiếp rất tốt, chịu được”
Nàng nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Mộ Dung Bắc Uyên, trực tiếp đẩy tay hắn ra, đi thẳng tới trong viện.
Cung nhân chuẩn bị hình phạt đã đặt hai cái ghế dài. Triệu Khương Lan quen cửa quen nẻo nằm sấp lên một cái ghế một.
Thẩm Hi Nguyệt ngạc nhiên nhìn động tác của nàng, sau đó dưới cái nhìn chăm chú, bất mãn của Văn Hi trưởng công chúa, có hơi sợ nằm xuống theo.
Theo yêu cầu, áo khoác dày của bọn họ cũng phải cởi ra, chỉ để lại một chiếc áo khoác đơn bạc. Áo trong khó khăn lắm giữ lại bên ngoài, với loại trào roi này mà nói, lại nhẹ nhàng như sương.
Trưởng công chúa tăm tối đứng giữa hai người, làm cái thủ thế tay giơ lên hạ xuống. Roi ở hai bên cơ hồ là đồng thời đánh xuống. Cường độ ra tay của đám tiểu thái giám chấp hành cũng càng giống nhau. Chỉ là rơi vào trong mắt người ngoài, lại dường như kém không ít. . Truyện Light Novel
Bởi vì Thẩm Hi Nguyệt nhất thời kêu khóc, mới chỉ một roi, nước mắt nàng ta đã loạt xoạt rơi xuống. Mà đổi lại là Triệu Khương Lan ở một bên, trên mặt không có biểu tình dư thừa già cả, nàng liền tự nhiên nằm sấp, mắt nhìn đám rêu sinh nở trên mặt đất ẩm ướt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bên tai là tiếng Thẩm Hi Nguyệt kêu khóc khoa trương, thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên phảng phất như không nghe được. Trong mắt hắn đều đang nhìn Triệu Khương Lan, trái tim hung hăng bị vò nát thành một đoàn. Một loại đau đớn khắc cốt đã lâu lại lao đến cả người của hắn, nhưng bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên không hề hay biết.
Hắn không chớp mắt nhìn mặt của Triệu Khương Lan càng tái nhợt, đáy mắt dần dần mơ hồ không rõ. Ở một nơi hẻo lánh không có người chú ý, một giọt nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt của hắn, cực nhanh chóng. Vô thanh vô tức, giống như không có gì xảy ra, cũng không có người nào phát hiện.
Chỉ là theo sự đau đớn càng mạnh hơn của Thẩm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên thực sự chịu không được nỗi đau nhức kịch liệt trên người hắn.
Hắn cố gắng hết sức để kìm nén đau đơn ở tim, hơn nửa thân thể dựa lên một thân cây, ngón tay không tự chủ được bầu lên vỏ cây, dường như muốn bóc lớp vỏ cây kia xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên miễn cưỡng móc ra từ trong tay áo thuốc giảm đau mà Triệu Khương Lan đã phối cho hắn, nuốt xuống. Cảm giác đau đớn giảm xuống không ít, nhưng đau đớn còn lưu lại vẫn phát huy mạnh mẽ, giày vò đi giày vò lại hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên rất rõ, hôm nay hắn sẽ có loại phản ứng này, là bởi vì thân thể của Thẩm Hi Nguyệt chịu giày vò trực tiếp. Nỗi đau đớn của nàng ta, lấy một loại phương thức ngang ngược, vô lý đồng thời bám lên trên người bị trúng. Giống như là dây dưa, liên lụy giữa tình nhân.
Hắn hờ hững nắm ngón tay, lần đầu tiên trong đời cực kỳ hận sự chủ quan của mình. Nếu không phải hắn quá mức tin tưởng Thẩm Hi Nguyệt, sao lại sẽ sẽ trúng loại tà vật quỷ dị như vậy, cũng sẽ không liên lụy đến Triệu Khương Lan, sẽ không phải ở thời điểm mà bản thân nàng chịu thương, thân thể lại vì một một nữ nhân ác độc mà cảm thấy đau đớn.
Đây quả thực là một loại sỉ nhục khó mà hình dung nổi!
Thời điểm đòn thứ hai mươi đánh xuống, Thẩm Hi Nguyệt đau đến hôn mê bất tỉnh. Mộ Dung Bắc Uyên dựa lưng vào thân cây, thân thể cơ hồ đau đến co rút, nhưng hắn không nên một tiếng. Không ai phát hiện, lúc này sắc mặt của hắn đã yếu ớt, trắng như tờ giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.