Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 581:




Vị Thần Vương phi này đến cùng đang làm gì vậy? Không phải nàng xung khắc như nước với lửa với Thẩm trắc phi sao? Vậy mà lại chủ động cầu xin thay Thẩm Hi Nguyệt. Nàng không có vấn đề gì chứ.
Văn Hi trưởng công chúa tức giận đến mắng lớn: “Triệu Khương Lan, ngươi có chủ ý muốn chọc giận chết ta có phải không. Vì một người buồn nôn như thế, ngay cả muội muội ruột của mình cũng không để ý, lại còn cầu tình thay ả ta? Tại sao An Linh có thể có tỷ tỷ ác độc như chứ.
Nghiệp chướng mà, thật là nghiệp chướng Triệu Khương Lan nhìn Thái hậu và hoàng hậu, khẽ thở dài một tiếng.
“Thẩm trắc phi cả gan làm loạn, đến cùng cũng là người Thần vương phủ của con. Nhi thần thân là Vương phi, quản giáo không nghiêm, vô cùng tự trách. Xin hai vị nương nương ân chuẩn, để nhi thần đưa Thẩm trắc phi về vương phủ quản giáo chặt chẽ Sao Văn Hi trưởng công chúa có thể đồng ý được.
“Không được! Ta thấy người rõ ràng chính muốn bao che cho ả ta. Chính người còn không hiểu quy củ, nào có bản lĩnh dạy bảo người khác chứ!
Thẩm Hi Nguyệt nhất định phải ở lại ngự chưởng ti, nếu không khó giải mối hận trong lòng ta!”
Triệu Khương Lan mím môi: “Để con nhìn vết thương của Triệu An Linh, nói không chừng con có cách chữa trị vết sẹo nàng, không để lưu lại vết”
Triệu An Linh nghe xong, vội vàng tránh thoát khỏi ngực Vân Hi trưởng công chúa: “Tỷ nhanh xem cho ta đi!”
Triệu Khương Lan thay nàng ta xử lý qua vết thương, cau mày.
Nhìn như thế này, để lại sẹo là không thể tránh khỏi, trừ khi có thể tìm được thuốc trừ sẹo cực kỳ quý báu. Chỉ là như thật sự đã nói, Triệu Khương Lan nhất định là điên rồi.
Triệu Khương Lan bị tình cảnh khó giải quyết dưới mắt làm cho buồn phiền không thôi.
Sớm biết như thế, sao nàng không để Thẩm Hi Nguyệt đợi trong phủ, không đi ra tránh gây tại hoạ!
“Thế nào, tỷ thất thần gì chứ, ngược lại nói chuyện đi!”
Triệu An Linh vội vàng muốn hỏi đáp án.
Triệu Khương Lan hàm hồ trả lời: “Loại tình huống này, không được tốt, có khả năng để lại sẹo. Nhưng cũng không phải không có cách nào khôi phục như lúc ban đầu”
Lông mày của Văn Hi trưởng công chúa dựng thẳng lên: “Ngươi đùa chúng ta có phải không? Nếu không có bản lĩnh, liền sớm ngậm miệng vào, bớt ở đây nói hươu nói vượn”
“Nếu ta có cách khiến Triệu An Linh khỏi hẳn, công chúa có thể để Thẩm Hi Nguyệt về vương phủ trước, mà không phải đến ngự chưởng ti không?”
Văn Hi trưởng công chúa nổi giận đùng đùng trừng mắt nàng: “Sao, Thần Vương phi đây đang uy hiếp ta? Vì cứu nữ nhân này, người ngay cả muội muội người tốt xấu thế nào cũng không để ý có phải không?”
Triệu Khương Lan quay mặt đi chỗ khác, không nghĩ ở lúc này cãi nhau với bà ta: “Ý của con không phải như vậy, chỉ là muốn thương lượng với các vị Triệu An Linh lại không muốn bỏ qua cơ hội này. Nàng ta che mặt, khẩn trương níu cánh tay của Văn Hi trưởng công chúa, đáng thương gọi: “Ngoại tổ mẫu”
Văn Hi trưởng công chúa trấn an vỗ vỗ sau lưng nàng ta, một đôi mắt ngoan lệ như hắc ưng.
“Ta có thể đồng ý để Thẩm Hi Nguyệt về Thần vương phủ, nhưng cứ bỏ qua cho ả ta như vậy, khó giải mối hận trong lòng ta! Thân phận An Linh cao quý như vậy, để tiện nhân này bắt nạt đến như thế, làm gì có chuyện phủi sạch được.
Triệu Khương Lan nghe nói như thế, trong lòng có dự cảm không tốt. Nhưng tình cảnh này, nàng cũng không cách nào phản bác được, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Công chúa muốn như thế nào?”
“Ả ta đã dám đâm An Linh lần này, là đã làm tốt chuẩn bị để phạt. Bản cung để người ta đánh nàng ta năm mươi roi. Chỉ cần Thẩm Hi Nguyệt chịu được, liền có thể trở về phủ”
Năm mươi roi… Triệu Khương Lan mệt mỏi nhắm mắt lại. Nói đùa gì chứ. Với thân hình nhỏ bé của Thẩm Hi Nguyệt, đánh xuống mấy chục roi này, không chết mới là lạ.
Nàng cũng không có quên thân thể của nguyên chủ lúc trước chính là bị mấy chục roi này đánh cho chết. Nếu Thẩm Hi Nguyệt chết, Mộ Dung Bắc Uyên còn mạng sao?
Mặt hoàng hậu lộ vẻ khó xử, Thái hậu lại lắc đầu, ra hiệu không nên nhúng tay.
Lấy tình trạng lúc này của Văn Hi trưởng công chúa, nếu là các nàng chỉ hơi nói chuyện vì Thẩm Hi Nguyệt, hoàng cung còn không bị bà ta quậy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.