Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 569:




Mộ Dung Bắc Uyên đẩy Triệu Khương Lan vào trong phòng: “Nàng ra đây làm gì chứ, mau về đi, ở bên ngoài lạnh”
“Cái này không thể uống nữa, đã nguội rồi. Hơn nữa chàng không thấy đậu đỏ đều nhão thành nước rồi à”
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Bắc Uyên xuyên qua bóng đêm, nhìn nàng: “Ta đói.”
Âm thanh của hắn có hơi vô tội, còn có một chút ảo não bí ẩn. Rất hiển nhiên, hắn cũng đang dỗi chính mình. Còn may mà Khương Lan hiểu được. . truyện teen hay
Triệu Khương Lan cười khúc khích: “Được rồi, đừng tùy hứng nữa, thiếp cũng sẽ không giận chàng. Vốn dĩ hôm nay chàng nổi giận là đúng, thiếp không trách chàng”
Mặc dù nàng nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn một mặt trịnh trọng nhìn trong nồi.
“Nếu như không ăn một chút, chỉ sợ ta không ngủ được”
Triệu Khương Lan cho thêm nước vào, nhóm lửa, lại nấu nồi mới. Hai người ngồi ở bên cạnh nhìn lửa, cơ thể dựa sát vào nhau.
Nhờ ánh lửa, Mộ Dung Bắc Uyên thấy được một mảng đỏ ở trên tay nàng. Hắn sờ lên đầu Triệu Khương Lan, tất cả cảm xúc muộn phiền đều bị quét sạch sành sanh. Sau đó hai người múc thêm một chén đậu đỏ nữa, ngồi xổm, ăn xong.
Mộ Dung Bắc Uyên còn nể mặt mà gật đầu: “Không tồi, tay nghề rất tốt.”
Triệu Khương Lan nén cười, thế mà cũng cảm thấy vị rất ngọt. Đều đã là giao tình cùng ngồi xổm, húp cháo, vậy coi là làm hoà đi.
Thời điểm trở về phòng, Mộ Dung Bắc Uyên cực kỳ tự nhiên dắt tay Triệu Khương Lan. Đi tới cửa, nàng vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Vậy, vậy chàng không giận nữa?”
“Ngốc” Mộ Dung Bắc Uyên khẽ bùng lên trán nàng, ôm người lên giường.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Hai người nằm xuống, Mộ Dung Bắc Uyên vừa mới định hôn nhẹ, chúc Triệu Khương Lan ngủ ngon, ai ngờ nàng bỗng nhiên đẩy hắn ra, vội vàng xuống giường. Nàng tìm được ống nhổ đã nhổ ra, dường như muốn nôn cả mật.
Mộ Dung Bắc Uyên giật nảy mình: “Sao vậy, sao vậy? Sẽ không phải là hoa kia có vấn đề gì chứ?”
“Chắc là không có việc gì đâu”
Triệu Khương Lan miễn cưỡng mở mắt nhìn thứ nôn ra rồi dời đi. “Nôn ra một đống màu đen, rất có thể là là độc còn ứ lại trong cơ thể đang được tẩy rửa”.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng vội vàng xuống giường chạy tới nhìn. Triệu Khương Lan hơi lúng túng, muốn che mắt của hắn: “Ôi chao, không nên nhìn, rất buồn nôn”
Hắn lấy tay nàng ra, ngồi xổm xuống, còn xích lại gần quan sát. Sắc mặt nàng phiếm hồng, nhất thời không biết nói cái gì.
Mộ Dung Bắc Uyên là một người rất yêu sạch sẽ, loại uế vật này, đừng nói là hắn, ngay cả chính Triệu Khương Lan cũng không muốn nhìn nhiều.
Thế nhưng bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng, nên vẫn nhẫn nại tính cánh ngồi xổm xuống. Trên mặt của hắn thậm chí không có hề ghét bỏ. Triệu Khương Lan nói không cảm động tự nhiên là giả.
Nàng để nha hoàn tiến vào, lại súc miệng rất nhanh.
Sau đó Mộ Dung Bắc Uyên ôm nàng từ sau lưng ôm, nàng chua chát hỏi: “Vương gia, chàng không chê bẩn sao?”.
Hắn hơi nghiêng đầu hỏi lại: “Bẩn cái gì. Đồ của nàng, ta sẽ không ghét bỏ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.