Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 552:




Người bên kia cũng không quá khách khí mà đẩy nàng ra, vài người đi đầu sải bước vào.
Dẫn đầu chính là Tần Nguyên.
Hắn ta loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, tìm khắp nơi đều không có manh mối, sớm đã hết kiên nhẫn rồi.
Kết quả là khi hắn ta bước vào và nhìn thấy Triệu Khương Lan, hắn ta lại càng hoảng sợ vô cùng.
“Thần, Thần vương phi! Tại sao nửa đêm, người lại tới đây?”
Triệu Khương Lan ngáp một cái, lười biếng nhìn Tần Nguyên: “Ô, đây không phải là Tần đại nhân sao?”
Tần Nguyên ngẩn ra.
Nàng chỉ tay về phía người phụ nữ trên giường: “Ôi, ta cũng không muốn nửa đêm ra ngoài. Còn không phải là do tỷ tỷ nha hoàn của ta bị đau chân, mà tìm đại phu vào giờ khuya thế này thì khó quá, nên là xin bản cùng, xem cho tiểu cô nương một chút, vậy nên bản cũng tới, làm sao, người vẫn đang điều tra vụ án, nhưng là vụ trộm của Vũ vương phủ sao?”
“Vương phi cũng nghe nói sao?”
“Sao có thể không có nghe nói.”
Triệu Khương Lan cố ý thở dài: “Ngươi nói người đó là ai? Ngay cả vương phủ cũng dám vào lấy đồ. Khi người phải người đi báo tin cho vương gia, bản cũng đã ở bên cạnh ngài, nghe được mà giật mình.”
Tần Nguyên vội vàng nói: “Đúng vậy, bên kia hẳn là một băng nhóm, võ công cao cường, Vương phi buổi tối hôm nay đi ra ngoài, không có thuộc hạ đi cùng, hay là nên để lại một ít người bảo vệ Vương phi, đợi cho đến khi Vương phi kết thúc, thần sẽ cho người đưa Vương phi trở về”
“Không cần.”
Triệu Khương Lan cười từ chối: “Đừng coi thường nha hoàn của bản cung, nàng ấy công phu rất cao, ngay cả một vài nam nhân trưởng thành cũng không thể so sánh được với nàng ấy, nếu có nàng ấy ở đó, không cần mang theo những thị vệ khác”
Tần Nguyên lại đưa ánh mắt nhìn về phía Cầm Dương trên giường, lộ ra một chút soi xét.
“Chân vị cô nương này, bị treo có thể khá hơn sao?”
Cầm Dương chỉ dùng chăn bông che lại, không để lộ thân thể, nhưng cũng không nhìn ra được vết thương thực sự ở đâu.
Triệu Khương Lan biết đây là bệnh nghề nghiệp của Tần Nguyên, trong lòng luôn lo lắng nếu không nhìn rõ.
Vì vậy, bí mật nháy mắt với Cầm Dương, nàng ấy mỉm cười nhấc chăn bông lên.
Bên trong quả nhiên lộ ra một mắt cá chân sưng tấy.
Tần Nguyên la lên: “Cô nương khi đi lại phải cẩn thận, cái này nhìn thật đáng sợ”
“Phải không?” Triệu Khương Lan trả lời, nói xong còn hài hước liếc nhìn Tần Nguyên.
“Tần đại nhân, người vừa nhìn thấy bàn chân của tiểu cô nương như thế này là không tốt rồi. Quay đầu lại không thì phu nhân ở nhà mà biết, không cẩn thận sẽ khiến người chịu khổ đấy”
Điều này khiến Tần Nguyên cảm thấy xấu hổ, xua tay xin thương xót.
“Khụ, khụ, khụ”
Bên cạnh đột nhiên vang lên vài tiếng ho khan.
Lỗ tại Tần Nguyên động một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ai, hình như là nam nhân ho khan”
Trái tim Triệu Khương Lan thắt lại, trong lòng bàn tay vô thức toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc này, rất nhiều suy nghĩ bay ra trong đầu nàng.
Nếu như Tần Nguyên tìm được Lý Mặc, Mộ Dung Bắc Uyên cũng sẽ biết. . ngôn tình ngược
Nàng sẽ dùng lý do gì để che đậy, nàng sẽ làm thế nào để cứu Lý Mặc đang bị thương nặng?
Triệu Khương Lan choáng váng, da đầu ngứa ran.
Một vài tiếng họ nữa phát ra từ giường.
Triệu Khương Lan thần trí ngưng tụ, nhìn về phía trên giường, liền thấy Cầm Dương ho khan che miệng.
Tần Nguyên nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát.
Cầm Dương nói một cách hối lỗi: “Thực xin lỗi, đại nhân, gần đây ta bị cảm lạnh, Phòng không ấm lắm, muốn họ một tiếng”
Sau khi nói xong, không chỉ có Tần Nguyên sững sờ, mà cả Triệu Khương Lan cũng sửng sốt.
Điều này, người đang nói thực sự là Cầm Dương?
Lúc nào Cầm Dương cũng phát ra âm thanh như vậy sao?
Triệu Khương Lan biết không thể để Tần Nguyên nhìn ra được điều kỳ lạ, cho nên cố nén kinh ngạc trong lòng, nặn ra một nụ cười.
“Tần đại nhân, làm người sợ à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.