Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 544:




Triệu Khương Lan khi nghe thấy điều này, cười hì hì một tiếng. Mộ Dung Bắc Uyên tò mò, không nhịn được hỏi: “Những gì hắn ta nói là thật hay là giả?”
“Nửa thật nửa giả. Hoa sen Tịnh Để Hồ Điệp quả thực rất quý hiếm nhưng mà không thể chữa được bách bệnh. Cổ của chàng, sát của tam ca, chúng đều không cách nào đối phó được, nhưng rất nhiều kịch độc có thể hóa giải được, không chừng một người trúng độc sắp chết thật sự có thể vì có được thứ này mà giữ được một mạng.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hai mắt sáng lên.
“Sầu trong tuyết của nàng, có phải là có thứ này thì có thể giải được không?”
Nếu như thực sự là như vậy, mối hận suốt đời của hắn đối với Triệu Khương Lan có thể sẽ giảm bớt phần nào.
Triệu Khương Lan sững sờ một lúc: “Chuyện này thiếp thật sự không biết, bởi vì bản thân thiếp không hiểu nhiều về ‘Sầu trong tuyết, nếu không thiếp cũng sẽ không phải thân là đại phu, nhưng lại không có cách chữa bệnh”.
Mộ Dung Bắc Uyên không nghĩ vậy, những chuyện trong thiên hạ này, không thử làm sao biết không được.
Hắn lập tức túm lấy nam nhân đã nói trước đó, hỏi: “Vị công tử này, người nói đoàn thương nhân của Hành Thông từ bên ngoài trở về, bây giờ bông sen đó vẫn còn ở Hành Thông không?”
Người đó nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên ăn mặc giống như một công tử giàu có, sắc mặt không khỏi rạng rỡ.
Ngẩng cao đầu, trả lời: “Không sai, đương nhiên rồi.”
Bọn họ nói một tiếng cảm tạ người đó, Mộ Dung Bắc Uyên tâm tâm niệm niệm không thể đặt xuống, nhất định đưa Triệu Khương Lan đi lấy hoa sen kia.
Đồ của thương đoàn Hành Thông, tìm người khác cũng vô dụng, chỉ có thể tìm Mộ Dung Bắc Hiền.
Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên luôn không có thiện cảm tốt gì đối với nhị ca đó của mình, nhưng mà gặp phải chuyện quan trọng không bao giờ bẽn lẽn.
Bây giờ thời gian cũng đã quá trễ rồi, không dễ dàng tuỳ tiện đến nhà.
Mộ Dung Bắc Uyên bàn tính để Chu Triết chuẩn bị lễ vật xong, ngày mai mới đến Vũ vương phủ.
Hai người trở về vương phủ, dặn dò mọi chuyện xong xuôi liền cùng nhau đến Tịch Chiếu Các.
Triệu Khương Lan bị cảm lạnh, ngâm mình trong bồn tắm một lúc.
Có thể do ngâm lâu nên chân cũng có chút mềm nhũn ra.
Vẫn là Mộ Dung Bắc Uyên dùng một mảnh khăn tắm quấn quanh người lại bể lên giường.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ sợ nàng buồn ngủ, không nhẫn tâm chơi đùa nàng.
Nhưng sau khi vén tấm khăn tắm ra, làn da trắng như tuyết của nàng lộ ra ngoài.
Các ngón chân duỗi ra một cách uể oải, vừa nhỏ lại vừa trêu người.
Hắn thực sự không thể chịu đựng được nữa, động tác tay nhanh nhẹn cởi thắt lưng và ném nó ra ngoài.
Triệu Khương Lan vừa nhìn thấy động tác của hắn thì biết rằng hắn đang chuẩn bị làm chuyện không tốt.
Mộ Dung Bắc Uyên nằm xuống và hôn lên môi nàng.
Nhưng Triệu Khương Lan đã giơ chân ngăn cản hắn lại: “Này, đừng lăn qua lăn lại thiếp. Trễ như vậy còn làm loạn, đám nha hoàn lại phải dậy chuẩn bị nước.”
Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể từ bỏ vì loại lý do này.
Hắn khịt mũi, giống như làm nũng: “Khương Lan ngoan, nàng vừa thơm lại xinh đẹp như vậy, phu quân chịu không nổi. Nàng thương ta, có được không?”
Thấy nàng không động tâm, hắn lại nói. “Nàng yên tâm, đám nha hoàn trong viện của nàng đều sẽ cho gấp đôi tiền hàng tháng, đảm bảo sẽ không để bọn họ cực khổ vô ích. Nếu như nàng còn từ chối, bổn vương sẽ đích thân hầu hạ nàng tắm, không gọi người khác nữa.”
Triệu Khương Lan cười khanh khách.
Nhìn xem, đây có phải là điều mà vương gia sống trong nhung lụa nên nói không? Muốn thành công, chỉ cần không có sĩ diện, đến khuân vác cũng sẵn sàng làm.
Triệu Khương Lan chọc vào ngón tay hắn: “Chàng á, bị sắc đẹp làm cho mê muội đầu óc rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.