Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 503:




Triệu Khương Lan vừa nghe thấy lời này thì hoàn toàn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên thật là khó để có trí nhớ tốt như vậy, một cái tên trong giấc mơ cũng nhớ rõ.
Đêm nay nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng bắt đầu mơ về những chuyện cũ trong đời trước.
Có lẽ là đột nhiên có người nhắc tới Vinh Dương, điều này khiến nàng suy nghĩ rất lâu về ý đồ của Lý Mặc.
Đây là ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy đó.
“Lần trước nàng nói không nhớ rõ những chuyện trong mơ, nhưng đã là mộng cảnh hư vô, tại sao lại mơ thấy cùng một người đến hai lần? Bổn vương hình như chưa từng nghe nói qua. Bên cạnh nàng có ai tên là Tùng Cẩm”
Sau lưng Triệu Khương Lan co rút lại, đến tư thế ngủ cũng không tự cảm thấy ngay ngắn.
Nàng miễn cưỡng cười một tiếng: “Thiếp thực sự không nhớ, hơn nữa cũng không phải là một giấc mơ đẹp gì, mà là một cơn ác mộng kỳ lạ và đáng sợ, chàng đừng bắt thiếp nhớ lại lần nữa”
Khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe thấy nàng nói như vậy, đầu còn có thể hỏi tiếp nữa.
Vội vàng cúi xuống hôn lên khóe môi nàng, thấp giọng an ủi mấy câu: “Đừng sợ, ngủ thêm một lúc đi. Bữa trưa và bữa tối cũng không cần phải đợi ta, sợ rằng ta sẽ về rất muộn.”
Nàng bần thần trả lời một tiếng, chờ người đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ đến giấc mơ đó, nàng không khỏi có chút chạnh lòng.
Trong giấc mơ, Lý Mặc và nàng đang ở trên chiến trường.
Hai người đứng trên đầu thành quan sát trận chiến bên dưới thì đột nhiên có một mũi tên lạnh lùng bắn thẳng vào người hắn, nàng nghe thấy bên tại có tiếng nổ, liền khiếp sợ mà tỉnh lại.
Đã là chuyện của kiếp trước rồi.
Nàng dùng lực nhéo mạnh lông mày, nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ nhiều.
Thời gian vẫn còn sớm, Triệu Khương Lan lại miễn cưỡng ép mình ngủ tiếp.
Đợi đến khi tỉnh lại, Chu Khiết đã phải người đến truyền tin.
Nói là Triệu phủ đã phải người đến phủ, mời Vương Phi nhanh chóng đến Triệu Phủ dùng bữa, Văn Hi trưởng công chúa đã đưa hai vị tiểu công tử về kinh rồi.
Triệu Khương Lan trở mình trên giường, rên rỉ một tiếng.
Sở Sở không nhịn được cười khi thấy nàng hiếm khi bộc lộ tính khí trẻ con.
“Vương phi có vẻ như rất không thích trưởng công chúa”
“Ngươi nói xem một bà cô như bà ta, khó khăn lắm mới về nhà không nói chuyện cũ với nữ nhi, tôn nữ của mình, cứ muốn gây chuyện với một tiểu bối danh không chính ngôn không thuận như bổn cung làm cái gì”.
Không phải là muốn ăn trưa sao?
Vốn dĩ nàng chỉ là dự định sau bữa trưa đi lộ mặt là được rồi.
Chỉ là người ta đã đến mời, nàng không thể nào không nể mặt.
Chỉ đành bảo Sở Sở mặc quần áo trang điểm cho mình, sau đó mới mang Sở Sở đến Triệu phủ.
Khi những người hầu của Triệu Phú nhìn thấy Triệu Khương Lan trở về, thái độ nhiệt tình hơn so với trước đây.
Nếp nhăn trên khuôn mặt của lão nô đó cũng nặn ra thêm mấy lớp, lộ ra hàm răng trắng nõn chào đón nói: “Thần Vương Phi, người cũng đến rồi.
Trưởng công chúa và đại nhân trước đó vẫn còn nhắc mãi tới người”
Nhắc tới nàng làm cái gì, mọi người lại không quen Nàng miễn cưỡng cười, được người ta dẫn vào trong.
Quả nhiên nhìn thấy một bà cô đang ngồi trong chính điện với mái tóc bạc phơ bối sau đầu.
Trên đầu cài một chiếc trâm ngọc tinh xảo dát vàng dát ngọc, hai dải tại đeo khuyên tai bằng ngọc phỉ thuý.
Tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn ngồi thẳng tắp ngay ngắn, trên mặt không có một nụ cười nhẹ.
Triệu Khương Lan vừa vào cửa, thì cảm nhận được bản thân của cơ thể này tự phát ra kháng cự.
Nàng hít một hơi thật sâu, cúi đầu hành lễ với công chúa.
“Khương Lan đặc biệt đến thỉnh an người. Trưởng công chúa đường đi vất vả, chắc chắn là mệt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.