Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 497:




Những người xung quanh xem náo nhiệt vô cùng sôi nổi, chẳng mấy chốc tin tức này đã lan truyền khắp kinh thành.
Trong Thần vương phủ, Triệu Khương Lan nghe được lời này chớp chớp mắt.
“Lâm Gia Uyển thật sự nói như vậy?”
Mai Hương gật đầu: “Không nhầm được đầu, rất nhiều người tận tai nghe thấy, lúc đó Liên phu nhân đứng cầm dao uy hiếp ở cổng, như thể hạ quyết tâm lấy cái chết ra để cắt đứt tình duyên vậy”.
Triệu Khương Lan xoa xoa hai má: “Thật không thể ngờ nha, theo hiểu biết của ta thì Lâm Gia Uyển không phải là người có tính tình quyết liệt như vậy. Có điều chuyện của nàng ta cũng không liên quan gì tới ta, chỉ nghe náo nhiệt là được rồi.”
Nói xong nàng lại khẽ cười lạnh.
Vốn dĩ cái tên Liên Khuê Nghiêm kia cũng chẳng được ai thích.
Chẳng có ai ưa đội phu thê này, bây giờ còn làm loạn đến thế, thanh danh của nhà họ Liên chắc hẳn sẽ xuống dốc không phanh.
Đáng đời!
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa đón Lâm Linh Nhi ở thôn trang về kinh. Trời lạnh, bên trong xe ngựa còn có một bếp lò nhỏ để sưởi ấm.
Nhưng sắc mặt Lâm Linh Nhi vẫn xanh xao tái nhợt.
Nếu không phải cha nương ở nhà viết thư tới, bảo nàng ta về phủ ăn tết, nàng ta cũng không muốn đi chuyển này.
Quả thật không còn chút sức lực nào nữa.
Hạ nhân tới đón nàng ta tỏ ra vô cùng khiêm tốn, thậm chí khi về phủ rồi còn đi vào từ cửa sau, không hề đi cửa chính.
Lâm Linh Nhi cảm thấy kỳ lạ, yếu ớt dựa vào người lão ma ma.
“Vì sao phải đi cửa phụ?”
Ma ma cung kính trả lời: “Bẩm nhị tiểu thư, sắp đến tết nên họ hàng qua lại tương đối nhiều. Lão gia và phu nhân không muốn để người ngoài biết tin tức người về phủ. Sợ là bọn họ lại tới quấy rầy sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người”
Lời nói này vô cùng trôi chảy.
Nàng ta được ma ma chậm rãi đỡ vào trong, mỗi một bước đi đều vô cùng tổn sức, Nhưng kỳ lạ, đi ở trong phủ nãy giờ lại không thấy nhiều hạ nhân.
Ngoại trừ ma ma đón mình ở thôn trang thì không còn nô bộc nào nữa.
“Vì sao trong phủ lại quạnh quẽ như vậy, không phải càng là cuối năm thì hạ nhân càng bận rộn hơn sao?”
Ma ma chột dạ cười: “Người ở bên ngoài thanh tịnh quen rồi, hai vị sợ người không thích ồn ào cho nên mới cố ý sắp xếp như vậy.”
Lâm Linh Nhi hơi nhíu mày, tuy khó hiểu nhưng vẫn chỉ cho là ý tốt của cha nương.
Trở về phòng, nàng ta lập tức vào giường nghỉ ngơi.
Lâm thái úy và Lâm phu nhân đến phòng thăm nàng ta.
Nhìn thấy cha nương, Lâm Linh Nhi cuối cùng cũng nở nụ cười: “Cha, nương, con gái nhớ hai người lắm”
Nghe thấy con gái nói vậy, Lâm phu nhân không khỏi cảm thấy khóe mũi cay cay, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống.
Lâm Linh Nhi nghi hoặc nhìn bà ta: “Nương làm sao thế? Gặp con gái không vui sao, sao lại đau lòng như vậy?
Lâm thái úy nắm chặt tay Lâm phu nhân, ý bảo bà ta kiềm chế cảm xúc.
Ông ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Nương con vui mừng quả đấy, lâu không thấy con trở về nên mừng đến phát khóc, Linh Nhi, gần đây sức khỏe đã đỡ hơn chút nào chưa?
Lâm Linh Nhi yếu ớt dựa vào đệm mềm: “Vẫn cứ như vậy, cứ đến mùa đông là càng không tốt.
Trời giá rét chân tay luôn cảm thấy rất lạnh, lại còn không ngừng ho khan. Lúc trước đi đường xóc quá, con còn suýt ho ra máu”
| Lâm phu nhân căng thẳng, đỏ mắt nhìn nàng ta: “Chờ lát nữa gặp tỷ tỷ con đi, con bé đã hòa ly với tên họ Liên kia rồi, cũng đang ở trong phủ”.
Vốn dĩ Lâm Linh Nhi và Lâm Gia Uyển có thái độ lạnh nhạt, thoạt nhìn không thân thiết lắm.
Nghe được tin tức này, nàng ta không bất ngờ chút nào.
“Trước kia con đã nói loại nam nhân như Liên Khuê Nghiêm không dùng được rồi, so với thái tử, không, so với Sơn Vương điện hạ quả thật là không thể sánh nổi. Nhưng lúc trước các người lại cứ không chịu nghe con khuyên, giờ nháo thành như vậy, đúng là tự làm tự chịu”
Lâm Linh Nhi nói xong lại ho khan vài tiếng, Lâm thái úy và Lâm phu nhân liếc mắt nhìn nhau, lòng đầy tâm sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.