Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 495:




Lão phu nhân vuốt ve mặt La Kiều Oanh: “Con ấy à, còn không phải muốn gả cho Phú Sơn sao?
Nếu đã hủy hôn rồi thì còn không nhân cơ hội giữ chặt lấy hắn. Chẳng nhẽ là hắn đã thành thân rồi sao?”
“Hắn dám!” La Kiều Oanh lập tức nhảy dựng lên.
“Xem tiền đồ của con kìa” La lão phu nhân xoa cầm nói: “Sau này Phú Sơn có tính toán gì không.”
“Đại ca nói, đón năm mới xong sẽ dẫn hắn trở lại Thiết Ngô Quân. Bởi vì tìm được tên đầu sỏ gây tội lúc trước nên đại ca cũng đã xin hoàng thượng hủy bỏ tội danh cho huynh ấy. Có lẽ Phú đại ca sẽ được khôi phục chức quan thôi ạ. Đến lúc đó huynh ấy sẽ cố gắng lập nhiều công lao để sau này.”
La Kiều Oanh mím môi cười trộm.
“Sau này sẽ cầu hôn con? Hắn thật sự có ý này sao?” 2 phu nhân vội hỏi.
La Kiều Oanh gật đầu.
Nghe được câu này, lão phu nhân không khỏi vui mừng.
Hôn sự của con trai và con gái đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
Tuy rằng không phải nhà quyền thế gì, nhưng bọn họ đều thích là được rồi.
Tốt lắm, tốt lắm.
Chẳng bao lâu sau, kỳ thi kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Chủ quản chấm bài năm nay đều được thay đổi toàn bộ, dựa theo lệ thường, kết quả thi sẽ được dán lên sau mười mấy ngày.
Mộ Dung Bắc Uyên bận rộn mấy ngày, ngày nào cũng đi sớm về khuya, cuối cùng cũng có thể xả hơi.
“Sau khi làm xong việc này, ta nhất định không thể nhận thêm chức vị khác nữa. Phụ hoàng quả thật áp bức ta quá rồi, không cho ta nhàn hạ chút nào?
Triệu Khương Lan thấy hắn khó khăn lắm mới có thể thoải mái nằm trên giường thì cảm thấy dở khóc dở cười. . Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TR ÙMtruyện.ne t --
Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên xoay người: “Hay là nhân khoảng thời gian chấm bài này, ta xin phụ hoàng nghỉ mấy ngày đưa nàng ra ngoài thành chơi? Thung lũng Phi Vân cách kinh thành không xa, bây giờ còn đúng mùa hoa sơn trà nở, lúc trước có một trận tuyết, đỉnh núi lại lạnh, băng tuyết nhất định còn chưa tan. Ngắm hoa sơn trà trong tuyết cũng thú vị đấy”
Ánh mắt Triệu Khương Lan sáng lên.
Muốn đi.
Nhưng nghĩ tới một chuyện nàng lại thở dài.
“Không được, còn chưa giải được độc tình, không thể cách Thẩm Hi Nguyệt nửa bước. Lẽ nào chúng ta đi ngắm hoa còn phải dẫn Thẩm Hi Nguyệt theo cùng sao? Như vậy thì cảnh có đẹp thế nào cũng khiến cho người ta thấy bực bội”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy bèn ôm nàng vào lòng.
“Nàng là thần y, bệnh này của ta thật sự không có cách nào trị được hay sao?”
Triệu Khương Lan thật sự không muốn nói chuyện này với hắn. Nếu như gắn với Thẩm Hi Nguyệt thì có lẽ còn có cách.
Nhưng tuổi thọ của mèo ngắn, nếu như ngày nào đó Tuyết Nhi chết thì sao?
Hoặc là cho mèo ăn hương đan xong, độc tình lại tái phát thì phải làm sao?
Nàng vùi đầu vào lòng hắn, lòng đầy tâm sự.
“Nếu như giải phẫu..”
“Không được” Triệu Khương Lan nheo nheo mũi: “Ta không chắc chắn chút nào. Vật đó biết di chuyển, một khi động vào, nó chạy lung tung trong cơ thể huynh, như vậy huynh còn có thể sống hay không? Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên có chút tiêu điều. Ngày nào còn chưa giải được thì hắn vĩnh viễn không thể mở rộng cửa lòng mà yêu nàng.
Thật sự là quá mức tiếc nuối.
“Ta đã bảo Giang Dương liên lạc với người trong giang hồ đi Tây Vực dò hỏi tin tức về loại độc này, chỉ là cổ thuật ở Tây Vực rất phức tạp, tất cả những thứ rối loạn đều có nhưng mà đến giờ vẫn không có manh mối gì?
Triệu Khương Lan ôm chặt lấy hắn: “Ta sẽ dùng hết sức bảo vệ huynh. Tuyệt đối sẽ không để huynh xảy ra chuyện gì?
“Được. Có nàng ở bên, ta có chết cũng không sợ”
Nàng làm bộ véo hắn: “Không được nói chết, sắp tết đến nơi rồi, chết cái gì mà chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.