Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 481:




Đợi khi cổng không có động tĩnh gì, Triệu Khương Lan thay nam trang định ra ngoài. Mai Hương cũng nhanh chân đi theo.
Chu Khiết nhắc nhở: “Vương gia nói tình hình mấy ngày nay đặc biệt, để phòng có người gây rắc rồi, bảo ngài có gắng ở lại phủ đệ”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Ta biết, nhưng ta đã mặc nam trang, ngoài kia không có mấy người nhận. ra ta, không có gì đáng lo”.
Nàng chỉ Mai Hương rồi chỉ lên trên cây: “Ám vệ ở khắp nơi, ngươi yên tâm”
Thấy Chu Khiết còn muốn giữ mình lại, Triệu Khương Lan dùng cây quạt đẩy hắn ta ra: “Quản gia Chu, người đừng lo lắng, bổn cung có việc quan trọng”
Triệu Khương Lan đi gặp Trần Lập Huy.
Ở cổng sân của Trần Lập Huy cũng có thêm vài ám vệ, mặc dù đã sắp bắt đầu nhưng hắn lại không có tâm trạng đọc sách.
Tin tức trong triều đình cũng truyền ra ngoài cùng lúc rạng sáng, chuyện gì dân chúng cũng bàn tán. Người được nhắc đền nhiều nhát là Thần Vương điện hạ.
Trần Lập Huy ra ngoài mua bánh quầy cũng nghe người ở vài bàn đang khen ngợi: “Các ngươi không biết, tất cả quan viên trong thư viện Dụ Hoa, Thần Vương đều muốn…”
Nói tới đây, người nói mở to mắt, làm động tác cắt cổ. Những người xung quanh che miệng, lộ vẻ kinh hãi. Trần Lập Huy mất tập trung đi về, không lâu sau đó Triệu Khương Lan đến. Trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng: “Triệu công tử!”.
Triệu Khương Lan nhìn là biết hắn đã nghe được vài tin đồn, bèn an ủi ừng lo lắng, điện hạ muốn xử lý các quan viên của ba năm trước, có khoảng hai mươi người, cũng không đáng sợ như mọi người đồn đại”.
Trần Lập Huy vô cùng cảm động: “Không ngờ điện hạ lại ghi nhớ chuyện của thảy. Ta nghe nói hoàng thượng đã đính chính thây vô tội ngay trong triều, còn muốn viết điều văn cho thầy ấy.
Sáng nay sư mẫu khóc tới mức sưng cả mắt”
Triệu Khương Lan thầm nghĩ, đứa bé này vẫn còn ngây thơ.
Trong hành động của Mộ Dung Bắc Uyên lần này, lấy lại công bằng cho Trình Minh Kỳ chỉ là việc thứ yếu, chủ yếu nhát vẫn là diệt sạch người của Trữ quốc công.
Nhưng nàng không thể làm tổn thương linh hồn non dại sùng bái Mộ Dung Bắc Uyên, bèn hơi tán thành gật đầu, tiện thể khen người đàn ông của mình vài câu.
“Đúng rồi, tại hạ có việc muốn nhờ Trần huynh giúp đỡ, chẳng qua sắp tới kỳ thi hội, sợ sẽ làm chậm trễ việc ôn tập của huynh”
Trần Lập Huy lập tức đồng ý: “Dù chết cũng không chối từ!” “Không cần vậy đâu.” Nàng bật cười: “Nghe nói Trần huynh khá có danh tiếng trong các học trò đi thi, bình thường tài ăn nói cũng không tệ, tại hạ muốn nhờ huynh dẫn vài học trò tới bên ngoài thành. cung cầu xin. Huynh cũng biết, sở dĩ hạ muốn đối phó thư viện Dụ Hoa chẳng qua là vi tính công bằng của kỳ thi. Hiện tại y đang quỳ trong cung, hoàng thượng vẫn chưa đồng ý, chỉ sợ trong lòng còn đang do dự”.
Trần Lập Huy nghe là hiểu ngay: “Triệu công tử muốn bọn ta đi chấm mùi lửa đúng không?”
“Đúng vậy” Triệu Khương Lan chậm rãi cười: “Ngọn lửa của người trẻ tuổi sẽ cháy lớn và dữ: dội hơn, sớm muộn gì tương lai của Thịnh Khang cũng phải dựa vào các huynh”
“Quyết không phụ sứ mệnh!”
Ngay hôm đó, Trần Lập Huy đã đi thăm khắp noi, tìm một đám học trò đi thi cùng chí hướng để bàn bạc.
Họ viết đơn xin chỉ thị, thống nhất thời gian rồi chuẩn bị sáng sớm ngày mai tới bên ngoài hoàng thành quỳ cầu xin.
Triệu Khương Lan dặn dò Dịch Chân và Tiểu Dương: “Máy ngày nay không cần mở cửa buôn bán, bảo người trong tiệm đi hết, cần phải bảo vệ nhóm thư sinh cho thật tốt”
Đám thổ phỉ trong tiệm nghe vậy thì cực kỳ kích động.
Ngày thường làm thổ phỉ cứ cảm thấy quá tục tằn, khó lắm mới hoàn lương làm thương nhân.
Nhưng tay chân đã ngứa từ lâu, lần này được chủ tử phải đi bảo vệ trụ cột tương lai của quốc gia, đây thực sự là vinh dự cả đời.
Dù thế nào cũng phải làm tốt việc này. Có lẽ vì đoán được “lòng trung thành” của những người do Triệu Khương Lan phái tới, Chu Khiết cử người trả lời, nói Triệu An Linh sẽ đích thân đến quý phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.