Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 420:




Triệu Khương Lan liếc một cái: “Người đâu, lấy một thau nước tới đây.” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng một cái rồi nói: “Nàng muốn làm gì?” Triệu Khương Lan trả lời một cách thản nhiên: “Bắt quỷ”
“Vừa rồi lúc bản cũng xảy ra chuyện, ai đứng bên cạnh bản cũng đều đứng ra ngoài.” Nàng nói là lúc mắt ngựa bị rải vôi sống. Lúc đó nàng nghe được ngựa nói nên đã cố tình chú ý có những ai đứng gần mình.
Cho nên khi họ nghe Triệu Khương Lan nói như thế thì có năm người trở nên căng thẳng.
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm, còn kéo ra mấy người khác. Trong đó cũng có Mộ Dung Bắc Tô.
Nhưng hắn vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn biết Triệu Khương Lan muốn điều tra chuyện này nên rất phối hợp.
“Mấy người các ngươi đưa tay ra, bạn cũng muốn xem xem” Triệu Khương Lan đi qua trước mặt bọn họ, xem xong thì trầm mặt xuống.
Xem ra đã có người lén lút lau tay, nhưng không có ai đưa khăn sạch tới thì đối phương chỉ có thể lau trên quần áo của mình mà thôi.
Triệu Khương Lan đưa mắt nhìn quần áo của bọn họ. Ba người trong đó đều là mặc đồ sẫm màu, cũng không có vệt trắng nào.
Mà ba người khác thì là màu sáng, nếu như thật sự chùi lên quần áo cũng khó mà nhận ra được.
Triệu Khương Lan im lặng một chút rồi đột nhiên mở miệng: “Ba người các ngươi cởi áo ngoài ra cho bản cung.”
Bọn họ phản đối.
“Vương phi có ý gì, mặc dù thân phận của ngài cao quý nhưng cũng là phụ nữ. Sao lại có thể tùy ý bảo đàn ông khác cởi quần áo ra, chẳng lẽ Thần Vương điện hạ không để ý à?”
Triệu Khương Lan quay đầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên rồi hỏi: “Ta có dụng ý riêng, chàng không để ý chứ?”.
“Bản vương không để ý, nàng cứ làm là được.”
Hắn nói xong còn nhìn thoáng qua ba người kia: “Vương phi nói cái gì chính là cái đó, nếu như ai không nghe theo thì bản vương sẽ xách đi thẩm vấn” Ngay cả Mộ Dung Bắc Uyên cũng đã nói thế thì bọn họ nào dám không nghe. Ba người đều vô cùng bất đắc dĩ mà cởi áo ngoài ra.
Triệu Khương Lan để cho người hầu cầm bộ áo đầu tiên nhúng vào nước.
Nàng nhìn chằm chằm mặt nước, không phát hiện ra cái gì khác thường nên ra hiệu nhấc lên.
Lại bỏ cái thứ hai vào, mặt nước trở nên có chút khác thường. Mặt nước vốn đang bình tĩnh đột nhiên bốc khói. Đi tới gần nhìn thì thấy trên mặt nước có một lớp bột trắng không rõ ràng. Chỗ tay áo và vạt áo đều có thể nhìn thấy được giấu vết.
Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đây là áo của ai?” Người đứng chính giữa run lên rồi bước ra khỏi hàng. Mộ Dung Bắc Uyên hạ lệnh: “Người đâu, bắt hắn lại”.
Hắn ta cất tiếng kêu oan, còn quay mặt lên đài quan sát mà hô hào: “Không, đừng bắt tôi, tôi bị oan mà! Nương ơi cứu con, chuyện này không liên quan tới con mà”
Nhìn trên đài, quả nhiên có một người phụ nữ chạy tới. Triệu Khương Lan nhìn lại thì thấy đó là Định Sơn Hầu phu nhân. Chẳng phải con trai của bà ta đã chết rồi sao?
Mộ Dung Bắc Uyên nói nhỏ cho nàng biết: “Đây là Đại công tử của Định Sơn Hầu phu nhân, trước đó không ở trong kinh thành. Em trai hắn xảy ra chuyện nên hắn bị gọi về kinh nhậm chức.”
Thì ra là thế. Định Sơn Hầu phu nhân thấy thị vệ đè con trai xuống thì vô cùng tức giận.
“Các người đang làm gì thế hả? Còn không mau thả con ta ra, ai cho các người lá gan mà dám ra tay với công tử Định Sơn Hầu phu nhân hả?”.
Mộ Dung Bắc Uyên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Lão phu nhân, vừa nãy có người định hãm hại Thần vương phi, suýt chút nữa là đã xảy ra chuyện, chứng cứ chỉ rõ là do vị công tử này gây ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.