Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 409:




Chờ tới khi nhìn thấy bài thơ kia thì người vợ lại càng thêm chắc chắn.
“Chắc chắn bài thơ này là viết cho tiểu nhân, các ngài có lẽ không biết, tên chữ của tiểu nhân là Niệm Khanh, chàng ấy hay gọi tiểu nhân một tiếng Khanh.”
Đã lâu không thấy Khanh, gửi tương tự vào gió. Chẳng trách.
Trình Minh Kỳ vào kinh mấy tháng, lại thêm quãng thời gian đi đường, tự nhiên là xa vợ lâu ngày.
Bởi vì nhớ nhung nên mới có thể gửi tương tự vào gió. Mà em họ nhà họ Vương kia, hai người ở chung dưới một mái hiên, cần gì phải tương tự.
Đã tới nước này rồi thì còn có gì mà không hiểu chứ. Chuyện năm xưa chắc chắn có điều bí ẩn.
Chỉ là không biết đến cùng là con gái nhà họ Vương đụng chạm người khác, hay là Trình Minh Kỳ.
Nếu như nói là chức quan của Vương đại nhân… chức quan đó ở kinh thành chẳng được xem là vị trí quan trọng. Cộng thêm nhà họ Vương làm việc rất khiêm tốn, con gái vào cung cũng chỉ được phong tài nhân, lại càng không được chú ý.
Lấy nàng ta ra mà hãm hại có chút quá đáng. Vậy chỉ còn một khả năng khác đó chính là nhằm vào Trình Minh Kỳ.
Học trò lên kinh dự thi, trúng liền hai giải Nguyên, là ánh sao sáng chói trong mắt tất cả mọi người.
Nhưng khi đó, có lẽ hắn ta đã cản đường kẻ khác thì sao?
Triệu Khương Lan mở miệng nói: “Việc này phải điều tra, nhưng trước tiên nên phái người bảo vệ Trình phu nhân cho tốt đã, nàng ấy là nhân chứng quan trọng.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, trong lòng đã có suy tính. Không biết vì sao mà hắn nhìn về phía Trần Lập Huy với vẻ suy nghĩ.
“Bình thường người ở nhà ôn bài, không cần thường xuyên đi ra ngoài. Trước mắt vẫn chưa thi hội, cũng xem là bình tĩnh, nếu như thi hội người cũng đạt được thành tích xuất sắc thì thế cục rất khó đoán.”
Trần Lập Huy run lên: “Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân sẽ cố gắng làm việc cẩn thận, không có chuyện gì không ra khỏi nhà.”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa đi ra khỏi đó đã sai người âm thầm bảo vệ Trình phu nhân và Trần Lập Huy.
Triệu Khương Lan thấy hắn như thế thì không kìm được mà hỏi: “Chàng cảm thấy Trình Minh Kỳ xảy ra chuyện là vì y trúng liền hai giải nguyên, có người không muốn nhìn thấy y lại bước lên tầng cao mới à?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Ta cho rằng đúng là như thế”
“Vì sao chứ? Cho dù hắn ta có trúng giải Nguyên thì mới bắt đầu làm quan cũng chỉ là tòng Ngũ phẩm mà thôi. Ở kinh thành này không được tính là quan lớn, chẳng lẽ còn đụng chạm tới lợi ích của người bên ngoài ư?”
Mộ Dung Bắc Hải nghe Triệu Khương Lan nói thế thì lại có chút suy tư.
Một lúc lâu sau hắn mới nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bắc Uyên mà hỏi: “Bắc Uyên, đệ đang nghi ngờ thư viện Dụ Hòa ư?”
Mộ Dung Bắc Uyên mím môi rồi nói: “Chuyện thi cử ba năm mới có một lần, nếu như Trạng Nguyên xuất thân từ huyện lẽ mà không phải thư viện Dụ Hoa thì dù chỗ đó có nổi tiếng tới đâu cũng sẽ không còn quá ghê gớm như trước.
Mộ Dung Bắc Uyên nói tới đây thì trong mắt hắn có chút lạnh lùng.
“Huống chi có lẽ tam ca cũng đã từng điều tra, thư viện Dụ Hòa có dính dáng tới nhà họ Liên, mối quan hệ này cắt không đứt, quan tâm càng thêm loạn”
Triệu Khương Lan hừ một tiếng rồi nói: “Lại là nhà họ Liên. Đến cùng là ai đang chống lưng cho thư viện Dụ Hòa này chứ, ngay cả lúc ta vẫn còn ở nhà cũng sẽ thường xuyên nghe người khác nhắc tới, dường như đó là một nơi vô cùng thần thánh, như là đi vào đó là đã bước được nửa bước vào quan trường rồi vậy”
Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Nàng có biết vì sao không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.