Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 398:




Sơ Phi nhướng mày một cái: “Thần Vương phi sao? Nàng ta không đi tìm Hoa Phi, lại chạy đến chỗ này của bổn cung làm gì?”
“Vương phi nói, nàng nhặt được một khối ngọc bội trong ngự hoa viên, cung nữ hầu hạ nói, lúc trước người có tới Ngự hoa viên, nên muốn tới xem có phải của nương nương người không”
Giờ này không phải thời gian ngủ, cũng không nên đuổi người.
Sơ Phi nhìn thoáng qua Hồng Vân, sai nàng trốn phía sau bình phong, rồi mới sai người mới Triệu Khương Lan vào.
Triệu Khương Lan cười híp mắt thỉnh an Sơ Phi, lấy ngọc bội ra hỏi.
Sơ Phi thấy quả nhiên là đồ của mình, tất nhiên khách khí nói câu cảm ơn.
Bà ta phát hiện giờ Triệu Khương Lan cử chỉ lưu loát, dáng vẻ tốt hơn nhiều so với tin đồn trước khi gả vào vương phủ.
Bất giác lại khen vài câu, lúc này mới nhớ tới Hồng Vân vẫn còn ở trong này, liền chuẩn bị để Triệu Khương Lan đi.
Ai ngờ phía sau bình phong bình bịch’ một tiếng, thanh âm vang lên.
Ngay sau đó một tiểu nha hoàn thét lên, nhưng ngay lập tức lại như thể nghĩ ra chuyện gì, liền ngậm chặt miệng lại.
Triệu Khương Lan liền vội vàng đứng lên: “Ôi, trong cung nương nương sao lại thế này, hình như có người té xỉu”
“Chẳng qua là một nha hoàn không dùng được thôi, thân thể và xương cốt đều không tốt. Không cần bận tâm, Thần Vương phi cứ ra về trước, nơi này của bổn cung náo loạn không tiện tiếp đãi cô.”
Triệu Khương Lan cũng rất lo âu nhìn về phía kia: “Nương nương, Khương Lan biết y thuật, vừa hay lại đang ở chỗ này, chi bằng nếu vị cung nữ ấy khó chịu trong người thì để ta xem một chút.”
Sơ Phi cắn răng: “Người thân là Vương phi, há có thể hạ mình xem bệnh cho nha hoàn, chuyện này không thỏa đáng”
“Thân làm thầy thuốc, không có đạo lý lại chỉ ngồi nhìn, xin nương nương không nên cự tuyệt ý tốt của Khương Lan.”
Rất rõ ràng là nàng quyết tâm muốn khám bệnh cho người.
Sơ Phi không thể làm gì khác hơn, đành hỏi: “Ai té xỉu ở phía sau vậy, đưa người tới đây”
Không có cách nào, nha hoàn không thể làm gì khác hơn đành đỡ Hồng Vân cô nương bị “té xỉu” bất tỉnh nhân sự tới.
Triệu Khương Lan giả vờ nghi ngờ hỏi: “Nương nương, vị cô nương này dường như không phải người trong cung?”
“Ừ, là bổn cung sai người đưa từ ngoài cung vào”
Nghĩ tới lão Lục bình thường cũng quan hệ không tệ lắm với phu phụ Thần Vương, Sơ Phi cũng không lừa dối.
“Thật không dám giấu giếm, Khương Lan à, ngươi cũng biết tính tính Lục đệ của ngươi đấy. Hắn thích ở ngoài cung trêu hoa ghẹo nguyệt, cô nương này chính là người hắn nhìn trúng bên ngoài cung, nhưng thân phận thực sự chẳng ra sao nên bổn cung rất lo lắng, bảo người đưa nàng ta vào đây xem. Ai ngờ còn chưa nói được mấy câu, nàng ta đã ngất rồi. Ngươi mau xem nàng ta có tật gì, đừng để náo loạn đến mức xảy ra chuyện chết người khiến bổn cung phiền hà.”
Triệu Khương Lan vội vàng bắt mạch cho nàng ta, thầm buồn cười.
Đây đương nhiên là Hồng Vân cố ý bất tỉnh, nhưng Triệu Khương Lan không thể phá đám.
Nàng thở dài: “Mạch tượng của vị cô nương này bất ổn, giống như là bị kinh sợ. Chỉ e nương nương người đột nhiên triệu kiến, khiến lòng nàng hoang mang lo sợ, trong chốc lát hoảng loạn mà ngất đi. Không biết nương nương định xử lý nàng thế nào?”
Sơ Phi vô cùng khó xử.
Gia tộc bên mẹ của bà ta định tổ chức yến hội bên ngoài cung, đến lúc đó sẽ mời các quý nữ trong kinh tới dự tiệc.
Gần đây, Sơ Phi coi trọng một thứ nữ của Ninh Viễn Hầu phủ, bảo mẫu thân nhất định phải mời nàng ta.
Đến lúc đó, bà ta định để nhi tử cùng vị thiên kim Hầu phủ kia gặp mặt.
Nhưng Mộ Dung Bắc Tô rất phản cảm với lần này. Lần trước tứ hôn là do phụ hoàng hắn miệng vàng lời ngọc bức bách mới được, lần này không có ai bức bách e là hắn không dễ nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.