Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 365:




Khoảnh khắc nghe được hai từ “Phượng vệ” từ miệng Triệu Khương Lan, Mai Hương kinh ngạc đến đờ ra.
Mà kinh ngạc cũng không đủ để diễn tả trạng thái của nàng ta lúc này. Một thoáng này, nàng ta cho rằng mình gặp ma. “Vương phi, hình như nô tỳ vừa nghe nhầm cái gì, người… người nói gì vậy?” Triệu Khương Lan từ từ đứng thẳng người đối diện nàng ta.
“Chuyện đến nước này rồi em còn định lừa ta sao? Em là mật thám của Vinh Dương, một trong các Phượng vệ ẩn núp tại Kinh Thành nước Thịnh Không đúng chứ? Bổn cũng biết em không muốn bại lộ thân phận, nhưng em cảm thấy tình huống hiện tại còn đường lui à! Mai Hương, em muốn dùng mạng đánh cược một phen, nhưng bổn cung và vương gia không muốn chết!”
“Ngươi… sao người biết được? Rốt cuộc ngươi là ai?” Mai Hương nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Nếu Triệu Khương Lan không nói cho rõ ràng, nàng ta sẵn sàng kết liễu bọn họ trước khi đám tử sĩ kia tìm tới.
Triệu Khương Lan có thể nhìn ra sự giãy dụa trong mắt Mai Hương.
Nàng lẳng lặng nhìn nàng ta: “Bổn cung dùng thân phận Hoàng hậu Lý Hâm của Vinh Dương lệnh cho người lập tức gọi Phượng vệ tới cứu giá, không được chậm trễ!”
Ầm… Mai Hương quỳ phịch xuống đất, dại ra mà nhìn nàng. Lý Hâm… hoàng hậu Lý Hâm!
Không phải năm đó chủ thượng đã chết tại cung Phượng Dương trong hoàng cung Vinh Dương rồi sao?
Sao người lại tới Thịnh Khang? Còn biến thành vương phi của địch quốc?
Nhưng Mai Hương cũng không dám chậm trễ nữa, từ lúc nàng nói ra cái tên Lý Hâm, nàng ta đã không còn bất cứ lý do nào phản kháng.
Phượng vệ thề sống chết trung thành với chủ thượng!
Mai Hương lấy một ống đạn khói ra, thả tín hiệu lên không trung. Trên bầu trời nhanh chóng nổ tung ra vô số bươm bướm màu bạc. Tuy bây giờ là ban ngày, nhìn không quá rõ ràng.
Nhưng đám bướm màu bạc kia như thật sự sống dậy, đập cánh tản ra, bay khắp bốn phương tám hướng.
“Trước khi Phượng vệ ở gần đây tới, nô tỳ sẽ liều chết bảo vệ nơi này, chắc chắn không để người và Vương gia rơi vào nguy hiểm”.
Mai Hương nói xong nơm nớp lo sợ liếc nhìn nàng.
Trong lòng nàng ta có nhiều nghi vấn khó giải, chỉ là Triệu Khương Lan không định lên tiếng giải thích.
Mai Hương bồn chồn dày vò không thôi!
Ngoài khách điếm, tiêu nhị vừa thấy đám người kia thì tóc gây dựng đứng cả lên.
Mấy người này toàn thân màu đen, có kẻ còn dính vết máu trên người, trông có vẻ là sát thủ trên giang hồ.
Mệnh yếu rồi! Tiểu nhị khóc không ra nước mắt.
Có thể thấy đám người xấu đuổi giết người trong miệng vị công tử kia chính là mấy người trước mặt này.
Quan trọng nhất là trong công tử kia không giống như luyện võ, còn mang theo một người bệnh, lại thêm một cô nương trẻ tuổi tự xưng là nha hoàn nữa.
Trị số chiến đấu của ba người hoàn toàn bằng không có được không hả! Tiểu nhị quyết định làm người lương thiện, cười làm lành tiến lên.
“Xin lỗi các vị, hôm nay điếm đã bị một phú thương bao trọn mừng khánh sinh cho con rồi, lát nữa cả nhà bọn họ đều tới, cho nên không còn chỗ trống nữa. Mời các vị tìm chỗ khác nghỉ tạm vậy!”
Tử sĩ cầm đầu tiến lên vài bước, đánh giá tiểu nhị: “Chỗ của người có người bị thương tới không? Bộ dáng là hai công tử, một người bị thương nặng, có thấy không?”
“Không thấy không thấy! Bị thương cái gì vậy chứ, cả ngày hôm nay tiểu điểm không tiếp khách, tiểu nhân không biết ngài nói tới ai”.
Một gã áo đen khác trầm giọng nói: “Đại ca, nói nhảm với hắn làm gì, vào lục soát là biết ngay thôi! Ai biết hắn có bị người mua chuộc hay không”
“Đúng, tránh đường, chúng ta phải vào lục soát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.