Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 227:




Chu Khiết cau mày ngăn ở cửa, chính là không cho người ta đi vào, nhưng cũng biết chỉ sợ là không làm nên chuyện gì.
Lúc hai bên đang giằng co không thôi, sau lưng lại truyền đến một tiếng cười lạnh.
Quản sự của Định Sơn Hầu phủ kia bất mãn nhìn về sau, lại phát hiện. người tới là Mộ Dung Bắc Hải, nào dám nói gì, lúc này bị dọa đến mức hành đại lễ.
“Tham kiến Sơn vượng điện hạ”
Mộ Dung Bắc Hải không cho ông ta một ánh mắt dư thừa nào, mà chỉ về phía cái rương nhỏ kia: “Đây là cái gì?”
“Hồi vương gia, đây là sính… sính lễ để cầu hôn Hồng Mai cô nương”
Giọng nói của ông ta càng ngày càng nhỏ, bởi vì vẻ lạnh lẽo trên mặt Mộ Dung Bắc Hải càng thêm rõ ràng, cũng không giấu được vẻ trào phúng ở đáy mắt.
“Đây cũng là lần đầu tiên bản vương biết, thế mà Định Sơn Hầu phủ lại nghèo kiết hủ lậu như thế này. Nếu trong nhà đã sống thiếu thốn như vậy, tội gì còn phải vơ vét ra một trường đồ như thể để cho người ta thương hại, người vẫn nên lấy về đi”
Quản sự bị chế nhạo một trận cũng không dám phản bác, chỉ có thể ăn nói khép nép đáp lời: “Vương gia nói đùa, lão gia nhà ta cũng nghĩ rằng nếu là minh hôn thì không nên quá mức phô trương, mới dự định giản lược tất cả”
“Ai nói với người, minh hôn này nhất định sẽ làm được?” Người tới đổi sắc mặt: “Chuyện này, hoàng thượng cũng đã..”
“Cầm đồ về, nói cho Định Sơn hầu, Hồng Mai sẽ không gả đi, để ông ta từ bỏ ý định này đi”.
Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nhìn ông ta: “Cứ bảo là bản vương nói thế”
Đây là lần thứ hai bọn họ bị đuổi ra ngoài, mặc dù Chu Khiết hả giận, nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.
Điện hạ, nếu như ngày mai Hầu phủ phái người đến cướp người, có thánh chỉ, sợ là chúng ta không thả cũng không được” Hắn nhắm hai mắt lại: “Bây giờ bản vương sẽ vào cung, cầu kiến phụ hoàng”.
Thị vệ của Mộ Dung Bắc Hải có chút khó khăn: “Vương gia, đến nay Thần Vương điện hạ vẫn chưa về, đã có thể nhìn ra thái độ của hoàng thượng kiên quyết đến mức nào. Ngài lại đi đến đó thì chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao, chỉ sợ hoàng thượng sẽ càng thêm tức giận”.
Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn xinh hơi cúi thấp xuống, đáy mắt có ánh sáng không rõ chuyển động.
“Không đi thử thì làm sao biết là không được.”
Huống chi nếu mặc kệ Triệu Khương Lan, hắn căn bản không làm được.
Lúc Mộ Dung Bắc Hải vào cung, liền thấy bóng người Mộ Dung Bắc Uyên.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn là không giống như trước kia.
Lấy tính tình của lão tứ, nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Triệu Khương Lan bảo vệ một nha hoàn.
Nhưng hắn đồng ý quỳ từ buổi sáng đến lúc này vẫn không chịu đi, đã là tiến bộ cực lớn rồi.
Mộ Dung Bắc Hải đi đến bên cạnh hắn, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn hắn một cái, có chút bất ngờ.
“Tam ca, huynh tới làm gì?”. Truyện Hệ Thống
“Cầu xin.” Hắn cười khổ một tiếng: “Thể diện của huynh, có lẽ sẽ lớn hơn đệ một chút”.
Lời này của hắn cũng không sai, nếu không phải Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên bị bệnh, bây giờ hắn đã là thái tử một nước rồi.
Chiêu Vũ đế có quá nhiều tiếc nuối và tự trách đối với đứa con trai này, đứa trẻ bình thường cũng không có cách nào so sánh được.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải hỏi: “Vậy huynh định nói với chuẩn bị phụ hoàng như thế nào? “Nói Hồng Mai là người của huynh, thế nào?”
Giọng điệu của Mộ Dung Bắc Hải bình thản, Mộ Dung Bắc Uyên lại mở to hai mắt, hiếm khi lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Huynh nói cái gì! Huynh điên rồi ư?”
“Nhưng phụ hoàng sẽ cân nhắc, không phải sao?”
Dựa theo độ tuổi, nếu hắn bình an vô sự, đã nên lấy vợ sinh con từ sớm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.