Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1864: Chương 1865






“Con có biết điều trẫm hối hận nhất bây giờ là gì không? Đó là lúc trước tại sao không giết chết Triệu Khương Lan cho xong chuyện! Nữ nhân kia giống như thứ tà vật làm nhiễu loạn tinh thần của con.
Mặc kệ bây giờ nàng ta có ở bên cạnh con hay không thì đều khiến cho lòng con thất lạc.
Bây giờ, đến cả một vật thay thế cũng làm con chống đối trẫm đến cùng!”
“Phụ hoàng, cho dù Triệu Minh có chỗ nào phạm vào người, cũng xin người xem xét công lao của huynh mà bỏ qua cho huynh ấy đi!”
Chiêu Vũ đế yếu ớt mở miệng: “Chuyện hắn là vu y cũng là do con muốn giấu giếm trẫm.”
Cả người Mộ Dung Bắc Uyên phát lạnh: “Thời điểm sợ hãi, nếu như không phải huynh ấy có năng lực siêu phàm, thì có lẽ nhi thần đã thua trên tay thuộc hạ của Liên Tư Thành.Thậm chí, người có biết là huynh ấy đã đi đến trại địch xúi giục một đám người, cũng bởi vì Liên Tư Thành muốn thu huynh ấy về tay để sử dụng.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng ấy không hề dao động, vì vậy nên mới có thể có được thắng lợi.”
“Lúc cần dùng đến huynh ấy thì có thể không so đo thân phận của huynh ấy là gì, lúc không cần dùng đến huynh ấy thì lại vứt bỏ như chiếc giày cũ.
Làm gì có đạo lý nào như vậy.”
Chiêu Vũ đế không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Đủ rồi! Trẫm muốn xử lý hắn như thế nào không đến lượt con nói chuyện! Trẫm đã không giết được Triệu Khương Lan, bây giờ ngay cả Triệu Minh cũng không giết được sao? Thần Vương, sợ là con bị bệnh nên không hiểu rõ.
Một món đồ nát mà con cũng nâng niu trong lòng bàn tay.
Nếu như truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ cười con ra sao, ngay cả mặt trẫm cũng không còn ánh sáng.”
Mộ Dung Bắc Uyên thảm hại quỳ xuống: “Cầu xin phụ hoàng tha cho Triệu Minh một mạng.
Ngàn sai vạn sai đều là lỗi sai của nhi thần, thân phận của hắn không có đường để phản kháng.
Nếu như vì tâm tư của riêng nhi thần mà hy sinh người vô tội, vậy thì quãng đời còn lại của nhi thần sẽ chỉ chìm trong hối hận không thể nào kiềm chế được.”
“Con muốn cứu hắn?”
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Vâng!”
“Tốt, không phải là không có cách nào.

Nếu con đã đi sai đường, vậy thì trẫm sẽ giúp con ổn định lại trật tự, trẫm không thể nào trơ mắt đứng nhìn con tránh không thoát tất cả những người có liên quan đến Triệu Khương Lan…”
Chiêu Vũ đế thở dài một tiếng: “Phủ Thần vương đã đến lúc nên có một vị nữ chủ nhân rồi.
Con cưới quận chúa Minh Châu làm vợ đi.”
“Phụ hoàng! Nhi thần không có bất cứ thứ gì gọi là tình cảm nam nữ với quận chúa Minh Châu.
Làm như vậy đối với nàng ta và nhi thần đều không phải kết cục tốt đẹp.”
“Lúc trước trẫm để ngươi cưới con gái của Triệu Đường, con lại bị Thẩm Hi Nguyệt mê hoặc nên không phải là không chịu đồng ý hay sao.
Nhưng sau này lòng còn lại bị Triệu Khương Lan chiếm giữ, sự ân ái thắng tất cả mọi người.
Có thể thấy rằng, chỉ có khi ở chung mới biết kết quả, còn bây giờ nói gì thì vẫn là quá sớm.”
Nếu như không phải bây giờ Chiêu Vũ đế đang nổi lên ý định muốn giết chết Triệu Khương Lan thì thật sự là Mộ Dung Bắc Uyên muốn nói ra hết tất cả chân tướng cho hắn ta nghe.
Nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là thời điểm để nói ra sự thật.
Dù sao thì để Chiêu Vũ đế biết được thân phận vu y của nàng thì nỗi oán hận với Triệu Khương Lan sẽ càng sâu hơn.
Một khi động đến vấn đề lợi ích không thể nhân nhượng giữa hai nước, chỉ sợ rằng Triệu Khương Lan của hắn mới thật sự không tránh khỏi cái chết.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải nói: “Quận chúa Minh Châu không phải Khương Lan, nhi thần cũng sẽ không thích bất cứ người nào khác.
Không phải trước đây phụ hoàng cũng nghĩ đến việc cho người tiến vào Vương phủ của con sao, nhưng kết quả như thế nào người cũng thấy rồi đấy.
Triệu Thanh Nghi kia được người sắp xếp vào phủ, trong lúc nhi thần mất đi ký ức cũng chẳng hề động lòng với nàng ta, bây giờ tâm trí tỉnh táo thì lại càng không thể.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.