Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1836: Chương 1837






Chỉ mong tật chân Mộ Dung Bắc Hải có thể chữa trị tận gốc, loại bỏ hoàn toàn mới được.
Ý chỉ của Chiêu Vũ Đế đan xen truyền lệnh xuống liên tục không ngừng, đều đang giục Mộ Dung Bắc Uyên trở về.
Cuối cùng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu nổi áp lực, chuẩn bị thu quân về triều.
Lần này trở về, đương nhiên không thể thiếu luận công ban thưởng.
Mấy vị phiên vương đều lập công lớn, vì vậy triều đình cũng hạ chỉ cho phép nhóm phiên vương cùng nhau vào kinh nhận ban thưởng.
Tất nhiên Hạ Chiêu Vương hiểu rõ suy nghĩ của nữ nhi, mọi người đều nhìn ra quận chúa Minh Châu có ý với vị Thần Vương này.
Dù Mộ Dung Bắc Uyên không thích nàng ta nhưng nghĩ nàng ta ở thành Vô Tuyết không phải không có cố gắng, nên cũng lười so đo với nàng ta, mặc kệ nàng ta cùng vào kinh thành với Hạ Chiêu Vương.

Có lẽ là thời gian dẹp loạn đến khi ôn dịch lắng xuống quá dài.
Quá trình càng tiêu hao lượng lớn tinh thần và thể lực của bọn họ, dù biết về kinh nên vui vẻ nhưng Triệu Khương Lan vẫn không thoát khỏi tâm trạng nặng nề.
Mộ Dung Bắc Uyên ở cạnh nàng như hình với bóng suốt một đường, thấy nàng không hào hứng, không kiềm chế được mở lời.
“Khương Lan, qua một thời gian nữa ta sẽ thỉnh cầu với phụ hoàng tứ hôn.
Ta sẽ không để nàng không danh không phận ở bên cạnh ta, bây giờ hai chúng ta đều lập công lớn, phụ hoàng có thờ ơ thế nào đi nữa cũng phải nhớ đến phần công lao này.”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Chuyện này không vội, chẳng lẽ ta lại sợ chàng đuổi ta không giữ lời hứa?
Tạm thời tuyệt đối đừng để phụ hoàng biết thân phận thật của ta.
Bây giờ chính là thời gian Thịnh Khang nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu để cho phụ hoàng biết còn có tai họa ngầm lớn là ta ở đây, có nghĩa là Vinh Dương sẽ xảy ra biến cố bất cứ lúc nào, không tốt cho cho sức khỏe của người.”
Sức khỏe của Chiêu Vũ Đế đã không còn như xưa.

Hắn ta kích động ngã xuống là một chuyện, nhưng hiện giờ chưa lập thái tử, Sát của Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa được hóa giải hoàn toàn.
Nếu trong thời gian này Thịnh Khang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại có người sinh ra suy nghĩ gian dối thì chịu khổ chính là người dân.
Mộ Dung Bắc Uyên cưỡi ngựa sóng vai với nàng: “Hình như tâm trạng của nàng không được tốt.”
“Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.
Tâm trạng lúc đi và khi trở về hoàn toàn khác biệt.”
“Bây giờ nàng đã lập được công lớn, chắc chắn phụ hoàng sẽ ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ, nàng thử nghĩ mà xem.
Có lẽ người sẽ cảm thấy gương mặt của nàng hơi quen thuộc nhưng tuyệt đối sẽ không đoán ra được nàng là ai.”
Triệu Khương Lan hơi nhíu mày: “Nhưng ta không muốn mạo hiểm lộ diện trước mặt người, nếu người phong cho ta chức vị thì phải làm sao đây, ta cần gì phải gây khó khăn cho chính mình.”
“Phụ hoàng gặp nàng là việc không thể tránh khỏi.
Dù kiếm cớ tạm thời không gặp nhưng trốn được một lúc chứ không trốn được một đời.
Nếu người khăng khăng an bài cho nàng cái khác, nàng cứ cân nhắc từ chối là được.”
Sự thật cũng đúng như lời Mộ Dung Bắc Uyên nói, lúc Chiêu Vũ Đế nghe quan viên địa phương báo cáo đã liên tục nghe thấy cái tên “Triệu Minh” này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.