Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1827: Chương 1828






Hai là, hung thủ gây chuyện là con của một trọng thần, cha của hắn ta vẫn làm quan trong triều.
So với Mộ Dung Bắc Quý, đối phương chắc chắn chiếm thế lực.
Đắc tội với hắn ta, mất nhiều hơn được.
Tần Nghiên sau khi nghe xong báo cáo, tiếc nuối nói: “Thiếu gia, phu nhân.
Hầu như tất cả mọi người đều nói tình hình lúc đó không rõ ràng, cũng có người nói… thiếu gia động tay trước, hơn nữa đối phương đang trong trạng thái say rượu, không tỉnh táo.
Vì vậy chuyện này mà định tội đối phương, thực sự có chút khó khăn.”
Mộ Dung Bắc Quý tức đến run người: “Chẳng lẽ mẹ ta bị thương nặng như vậy, hắn ta lại không có chút tổn hại nào? Cho dù chúng ta là dân thường, hắn ta là con nhà quan thì hắn ta có thể tuỳ ý chà đạp, ức hiếp kẻ yếu hay sao? Luật pháp Thịnh Khang trong mắt bọn họ là cái gì chứ, Tần đại nhân, ta muốn báo quan, nhất định phải tìm lại công đạo cho mẹ ta!”
Tần Nghiên lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thiếu gia nghĩ kĩ chút đi.

Đầu của vị thiếu gia kia bị thương do ngài dùng vò rượu đập trúng là không thể nghi ngờ.
Nếu ngài cứ khăng khăng muốn so đo như vậy, đối phương nhất định cắn chết cũng không bỏ.
Như vậy rất bất lợi cho ngài.
Hắn ta bị thương trước, hoàn toàn có thể nói là phòng bị chính đáng.”
Liên Vãn Tình nghe được mấy lời này liền có chút gấp gáp.
“Tần đại nhân, vết thương của ta không sao, không cần phải dây dưa kéo dài như vậy.”
“Mẹ, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Người trước nay chưa từng bị thương nặng như thế.”
“Quý nhi, lời ta nói con còn không nghe sao, con nhất định muốn ta phải lo lắng sợ hãi sao!”
Nghe Liên Vãn Tình nói như vậy, Mộ Dung Bắc Quý không cam lòng mà quay đầu ra chỗ khác.
Tần Nghiên phái người đưa bọn họ về.
Lúc sắp rời đi, Mộ Dung Bắc Quý quay đầu lại, nhìn thấy tên gây sự kia nhìn hắn cười nhạo.
Hắn nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, khuôn mặt Liên Vãn Tình trắng bệnh nhưng ánh mắt lại đặc biệt nghiêm túc.
Dưới cái nhìn nghiêm nghị của bà ta, hắn chỉ có thể nuốt cục tức ấy mà quay về.
Vừa về tới nhà, Mộc ma ma cùng đám người đã vây tới xung quanh.

Nhìn thấy vết thương của Liên Vãn Tình, Mộc ma ma than ngắn thở dài.
Liên Vãn Tình không yên tâm nhìn về phía Mộ Dung Bắc Quý: “Quý nhi, ta biết hôm nay con nhất định không gây sự trước, tất nhiên là đối phương nói năng lỗ mãng với con, chọc giận con.
Chắc chắn con cũng nuốt không trôi cục tức này, vẫn muốn tìm cơ hội báo thù.
Nhưng xem như ta xin con, tình cảnh của chúng ta đã rất khó khăn rồi, nếu có thêm chuyện ngoài ý muốn nữa, con có mệnh hệ gì thì ta phải làm sao!”
Mộc ma ma cũng nói theo: “Lão nô cũng cho rằng thiếu gia không nên kích động thì tốt hơn.”
Mộ Dung Bắc Quý không vui nói: “Ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện.” Nếu như trước đây ở Đông Cung, Mộc ma ma quả thực không dám nói điều gì.
Nhưng hiện tại bà ta không nói thì cảm thấy không thoải mái.
“Thiếu gia muốn trút giận, chẳng qua là muốn ra tay với kẻ đã làm hại phu nhân.
Nếu đối phương chết rồi, ngài cũng không thoát khỏi điều tra.
Theo pháp luật Thịnh Khang, nói không chừng ngài còn phải trả giá bằng mạng sống.
Mà ngài là tất cả của phu nhân, nếu ngài gặp chuyện không may, e là phu nhân không sống nổi.

Chẳng lặng hại chết phu nhân chính là ngài đang báo hiếu sao?”
Lời này nghe không lọt tai nhưng Mộ Dung Bắc Quý lại cam chịu nghe theo.
Liên Vãn Tình nắm lấy tay hắn: “Quý nhi, ta không mong gì khác, chỉ hi vọng con có thể sống đúng với bản thân mình.
Đừng dùng rượu để sống qua ngày, cũng đừng suốt ngày buồn bực không vui.
Nếu không thể, con tìm một việc gì đó để làm đi.
Tiền của chúng ta bây giờ không còn nhiều nữa, nếu có thể kinh doanh một chút thì tốt.
Cứ kéo dài như thế này, sợ là căn nhà này cũng không ở nổi mất.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.