Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1817: Chương 1818




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho nên ông ta làm bộ làm tịch cứu Liên Tư Thành, khóe mắt lại vẫn luôn chú ý tình hình bên ngoài.
Không lâu sau, La Tước và Hồng Vân đã nghe tin chạy tới.
Vốn dĩ La Tước định chờ dịch bệnh hơi ổn định chút, trước hết sai người áp giải Liên Tư Thành về kinh thành, giao tận tay cho Chiêu Vũ đế.
Dù sao tội ác tày trời như vậy, trừ Chiêu Vũ đế, ai cũng không thể tùy tiện xử lý.
Nhưng không ngờ rằng, Liên Tư Thành lại tự sát!
Vẻ mặt La Tước lạnh lùng, đi nhanh đến phòng giam chính giữa.
Hắn nhìn lướt qua Mặc Tuyền đang cứu chữa, cau mày hỏi: “Ngươi là đại phu? Liên Tư Thành thế nào rồi, còn cứu được sao?”
Mặc Tuyền đứng dậy, lắc đầu than thở một cái: “Không cứu được nữa rồi, Liên tướng quân, hắn hoàn toàn tắt thở rồi.”
Vừa nói như vậy, Mặc Tuyền lại lén lút giật giật tay áo.
Lúc La Tước đang cúi đầu kiểm tra tình trạng của Liên Tư Thành, trong con ngươi Mặc Tuyền thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo.
Dưới tình huống La Tước không hề phát hiện, chợt có một con rắn nhỏ dài lao ra từ trong tay áo Mặc Tuyền.

“Hồng Vân, rắn cắn nàng bị thương rồi!”
La Tước không rảnh kiêng dè người khác, cầm tay Hồng Vân đầy lo lắng.
Hắn định tự mình hút nọc độc rắn ra, ai ngờ Mặc Tuyền ở bên cạnh cười to haha.

“La tướng quân, hút ra được cũng vô ích.
Loại độc này gặp máu lập tức tan, bây giờ đã ở trong cơ thể phu nhân đây rồi.
Vốn dĩ ta định ra tay với ngươi, không nghĩ phu nhân của ngươi thân thủ nhanh nhẹn như vậy, ngươi cũng là may mắn.”
La Tước kéo cổ áo Mặc Tuyền một cái: “Đây là loại độc gì, thuốc giải ở đâu?”
“Nói thật với ngươi nhé, bản thân con rắn này không có độc.
Nhưng đây là rắn ta tự mình nuôi, hàng năm trên răng nanh bị ta tẩm một loại độc dược được chế tạo đặc biệt, đại phu bình thường chắc chắn không cách nào giải độc.
Không có thuốc giải của ta, lệnh phu nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Mặc Tuyền vừa dứt lời, người Hồng Vân xiêu vẹo một cái, hơi đứng không vững mà vịn mặt tường.
Nàng ấy phun ra một ngụm máu đen, hai mắt đều hơi choáng váng, không thấy rõ mọi thứ.
“Trong vòng một nén hương, nhất định phải giải độc cho nàng ấy, nếu không sẽ không kịp nữa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.