Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1812: Chương 1813






Nàng ấy không phải là không lo lắng, lỡ như thân phận thực sự bị La Tước biết được, hắn sẽ phải đối mặt như thế nào.
Bọn họ sẽ phải đi con đường nào đây.
Chỉ là nghĩ đến những điều này, Hồng Vân đều không chịu đựng được nghĩ đến mà sợ.
Trong làng Phong Lam, Triệu Khương Lan lo lắng đi vòng quanh phòng.
Lúc trước Giang Dương có nói với nàng Mộ Dung Bắc Uyên đã thay nàng đi hái quả sơn trà, nhưng không biết vì sao mãi chưa về.
Rõ ràng sơn trà rừng ở phía tây cách nơi này không quá mấy dặm, với khing công của hắn, thì tính ra vừa đi vừa về cũng sẽ không quá thời gian một nén nhang.
Đã gần hết ngày, hắn không phải gặp nguy hiểm gì rồi chứ!
Giang Dương phái người ra ngoài tìm, nhưng vùng lân cận đều không thấy bóng dáng Mộ Dung Bắc Uyên.

Hắn ta càng lúc càng tự trách mình, trước lúc Mộ Dung Bắc Uyên nói muốn tự mình đi, hắn ta chính là trong lòng không nên phớt lờ, cho rằng vùng lân cận rất an toàn mà không có phái người bảo vệ Mộ Dung Bắc Uyên.
Triệu Khương Lan lại đứng ngồi không yên, liên tục hỏi han.
Nàng hận bản thân không thể khỏi bệnh ngay lập tức, để nhanh chóng ra ngoài tìm người.
Hôm nay Giang Dương lại giúp nàng bắt mạch, vẫn là mạch tượng phong hàn.
Hơn nữa cơn sốt nhẹ của nàng cũng đã lui, ngoài ho khan, cũng không có thêm chứng bệnh nào khác nữa.
Triệu Khương Lan cũng tự mình chẩn đoán bệnh, đồng tình với suy luận của Giang Dương, cả hai đều thở vào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng vẫn quyết định đợi cho cơn ho đỡ hơn rồi mới ra ngoài, để không phải làm người khác lo lắng, cũng có thể ngăn chặn được tất cả nguy hiểm.
Vốn dĩ tin tức tốt này là để chia vui cùng với Mộ Dung Bắc Uyên, ai ngờ hắn bây giờ lại không thấy đâu.

Chỉ khi có người bị thương nặng, Mộ Dung Bắc Uyên cuối cùng cũng thúc ngựa chạy như bay đến.
Giang Dương nhìn thấy hắn thì thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ, ngài thực sự đã hù chết thuộc hạ rồi! Tại sao đi ra ngoài hái sơn trà lại lâu như thế, Vương Phi vì lo lắng, cả ngày đều không muốn ăn cái gì, lúc này vẫn đang chờ tin tức.”
Mộ Dung Bắc Uyên áy náy không thôi, không để Giang Dương kể hết liền rảo bước chạy đến bên Triệu Khương Lan.
Hắn gõ cửa: “Khương Lan, ta trở về rồi, ta…”
Một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa mở ra.
Triệu Khương Lan đứng bên cửa nhìn hắn, cắn môi, nét mặt có chút tủi thân.
Mộ Dung Bắc Uyên có chút sững sờ, ngay lập tức kéo người vào trong lòng ngực.
“Nàng cuối cùng cũng chịu gặp ta rồi, thật tốt quá.”
Triệu Khương Lan bị hắn ôm chặt đến nỗi suýt chút nữa thì thở không nổi, cơn tức giận ban đầu cũng tiêu tan đi nhiều rồi.
Nhưng nàng vẫn chưa quên người trước mắt này đã hại mình mất nguyên một ngày đều lo lắng sợ hãi, vì vậy nhấc chân, giẫm mạnh cho hắn một cái.
Mộ Dung Bắc Uyên kêu lên một tiếng đau đớn: “Vương Phi, chẳng lẽ ôm nàng cũng không được hay sao, nàng sao còn giẫm ta?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.