Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1803: Chương 1804






Triệu Khương Lan dụi dụi mắt: “Giang Dương không nói với chàng sao, thật ra khả năng rất lớn ta chỉ là nhiễm gió lạnh.
Cộng thêm khoảng thời gian trước đó quá mệt, tinh thần không tốt, có chút sốt nhẹ mà thôi.
Chúng ta đều cảm thấy không phải là bệnh dịch, vì vậy chàng không cần quá lo lắng.”
“Nếu đã là như vậy, nàng mở cửa ra, để ta vào trong với nàng đi.
Khương Lan, ta nhớ nàng, đã rất lâu ta không được nhìn thấy nàng rồi, ta thật sự rất nhớ nàng.’ Mộ Dung Bắc Uyên nhìn cánh cửa này, rõ ràng chỉ có một lớp ngăn cách, ngay cả gương mặt của Triệu Khương Lan hắn cũng không nhìn được.
Cũng không biết nang béo lên hay gầy đi, đã ăn cơm hay chưa.
Triệu Khương Lan dùng lực lắc lắc đầu, chậm chạp nhận ra rằng ở ngoài cửa hắn không nhìn được.
Nàng kìm nén cảm xúc mãnh liệt nói: “Uyên Nhi, chúng ta tạm thời không thể gặp mặt.
Ta biết chàng nhớ ta, ta cũng rất nhớ chàng.
Thế nhưng ta không thể để chàng có bất cứ nguy hiểm nào, nghe ta, đợi tới khi ta hoàn toàn khỏe rồi, chúng ta gặp lại nhau nhé.

Bây giờ còn chưa phải lúc, phải chờ đợi!”
Mộ Dung Bắc Uyên còn cố chấp nói: “Ta muốn thấy nàng.”
“Uyên Nhi, nghe lời ta.
Bây giờ chàng lập tức rời khỏi đây, thời gian chàng tới đây ngắn cũng không sao, sau khi quay về dùng nước nóng rửa sạch sẽ, quần áo này dùng xà phòng chà rửa hoặc là vứt đi.
Ở đây thật sự quá nguy hiểm chàng không thể ở lại nữa, nhanh rời đi.”
“Ta không đi.
Chỉ cần nàng còn ở đây một ngày, ta cũng sẽ ở với nàng.”
“Điều này không đúng.
Ta ở lại, là vì ta là đại phu, cứu người chữa bệnh là sứ mệnh của ta.
Mà sứ mệnh của chàng không giống của ta, chàng là hoàng tử, nên lo lắng cho thiên hạ trăm dân chứ không chỉ một mình ta.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhắm mắt lại: “Không, ta vì bách tính đã làm tất cả mọi chuyện mà năng lực bản thân có thể làm, cộng thêm ta cũng không giúp được nhiều.

Nhưng nàng là thê tử của ta, ta không thể yên tâm để nàng một mình vượt khó khăn.
Nàng cứu người, ta không ngăn cản, có điều ta phải ở cạnh nàng.”
Triệu Khương Lan không đành lòng mắng hắn: “Mộ Dung Bắc Uyên!”
“Bách tính ở trên vai ta, nhiệm vụ phải gồng gánh ta sẽ gồng gánh.
Nhưng chỉ có nàng ở trong tim ta, nàng xảy ra chuyện, trái tim ta khó lòng yên ổn.”
“Chàng ở đây sẽ chỉ thêm phiền phức! Chàng là vương gia, tất cả mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của chàng, trái lại khoanh tay bó gối.
Nếu chàng thật sự muốn tốt cho mọi người, thì nhanh chóng rời khỏi đây.”
Rõ ràng nàng muốn kích động bản thân rời đi, Mộ Dung Bắc Uyên còn có chút thất vọng.
Hắn ta gần như cầu xin: “Để ta ở cùng nàng đi, ít nhất trước khi bệnh tình của nàng chắc chắn, để ta ở lại đây.”
Sợ Triệu Khương Lan không đồng ý, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có thể nhượng bộ cầu xin lần nữa: “Nàng kiên quyết không chịu gặp ta, vậy thì ta ở ngoài cửa cùng với nàng.
Cho tới khi nàng bình an vô sự xuất hiện, sau khi ta xác nhận được an nguy của nàng sẽ rời đi, có được không?”
“Mộ Dung Bắc Uyên, chàng đang chơi đùa với tính mạng của bản thân đúng không! Đây là khu vực tập trung bệnh dịch đó, chàng biết mỗi ngày đều có người đang nhiễm bệnh đang chết đi không, đừng làm loạn nữa, coi như ta cầu xin chàng.”
Mộ Dung Bắc Uyên khịt khịt mũi, khó kìm nén được chua xót.
“Nàng cảm thấy ta tùy tiện làm loạn, vậy nàng có thử cảm nhận cảm xúc của ta không? Ta thập tử nhất sinh nhặt từ trên sông được về một cái mạng, ở trên cô đảo một ngày như một năm chờ đợi, khó khăn lắm mới đợi được một chiếc thuyền có thể đưa ta trở về gặp nàng.
Thế nhưng khi ta về tới Thành Vô Tuyết, mới được thông báo nàng đã tới đây.”
Nói tới đây, giọng nói cửa hắn có chút run rẩy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.