Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1781: Chương 1782






Phong Duật Thiên lạnh lùng tới gần, trường kiếm chĩa về phía bà: “Nói, ngươi giấu Chiêu Vũ đế ở đâu rồi? Người của chúng ta tìm một vòng cũng không tìm được hắn, nhưng vừa rồi rõ ràng là hắn bị ngươi mang đi!”
Hoa quý phi lạnh lùng ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Ta không biết, nửa đường hắn và ta đã tách ra.”
“Không biết?”
Phong Duật Thiên túm tóc bà: “Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc hẳn ở trong cung là nương nương được phong phi trở lên đúng không.
Để ta nghĩ kỹ xem, xinh đẹp lại lạnh lùng như vậy, còn biết võ công, xem ra là Hoa quý phi không thể nghi ngờ.”
Thấy đối phương nhận ra mình, Hoa quý phi chỉ khinh thường hừ một tiếng.
Vẻ kiêu ngạo của bà khiến Phong Duật Thiên cực kỳ không vui, Phong Duật Thiên nhìn chằm chằm gương mặt đẹp tuyệt trần của bà mấy giây, bỗng nhiên túm lấy cổ tay bà.
“Nếu không nói, đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc.
Ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, nếu mất đi mấy ngón thì đáng tiếc lắm nhỉ.”
Lông mi của Hoa quý phi khẽ rung rung, vẫn không nói một lời, chỉ im lặng quay mặt sang chỗ khác.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Kiếm trên tay Phong Duật Thiên vung lên, dùng sức chém lên ngón út của bà.
Hoa quý phi rên lên một tiếng, huyết dịch trong cổ họng suýt nữa trào ra.
Một ngón tay của bà bị chém đứt rồi!
Thoáng chốc, sắc mặt của bà tái nhợt như tờ giấy!
Mồ hôi như hạt đậu lăn xuống theo gương mặt, đau đến nỗi cơ thể cũng run rẩy.
Nhưng may mắn là Hoa quý phi vẫn nén được tiếng kêu đau xuống.
Bà chỉ cắn chặt môi, không muốn phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Trong mắt Phong Duật Thiên xẹt qua vẻ buồn phiền xót xa và tán thưởng.
Người đẹp số một kinh thành tiếng tăm lừng lẫy đúng là giống hệt lời đồn, dù đến cái tuổi này rồi vẫn đẹp đến không thể tả.
Không chỉ có vẻ ngoài khiến người ta tiếc nuối không thôi, ngay cả phẩm chất cũng cực kỳ kiên cường.

Đau đớn như thế, đừng nói là con gái thân hình mỏng manh, có là đàn ông trong thiên hạ cũng chẳng mấy người có thể chịu được.
Đúng là con gái của Tây Bắc Vương Tôn Quyền.
Phong Duật Thiên nheo mắt lại, lưỡi đao lại đặt trên ngón út máu thịt lẫn lộn của bà.
“Còn không mở miệng, ngón tay thứ hai này cũng khó giữ đấy.
Hoa quý phi, cần gì phải khổ sở giãy giụa như thế.
Người đẹp hiếm có như ngươi, cho dù thay đổi triều đại thay một đế vương khác cũng có đàn ông bằng lòng lấy ngươi, loại người não rỗng như Chiêu Vũ đế đó có gì tốt!”
Hai mắt Hoa quý phi đỏ bừng nhìn hắn, bà bỗng thình lình mở miệng, nhưng lại cắn răng mắng một câu: “Ta nhổ vào!”
Phong Duật Thiên cười gằn, lại cắt một ngón tay của bà.
Tay chân của Hoa quý phi đều đau đến co lại, môi đã sớm bị cắn đến bật máu.
Nhìn như vậy lại càng động lòng người.
“Có nói hay không!”
Bà bất chấp cong môi, vẻ mặt liều lĩnh bướng bỉnh ngang ngạnh: “Ngươi đừng hòng biết!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.