Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1767: Chương 1768






Không biết y nữ nghĩ tới điều gì, lại vội vàng thay đổi: “Không, ngươi đừng tới, cách xa ta một chút, ta không muốn lây bệnh cho ngươi.”
“Ta…”
“Triệu đại phu!”
Nàng chưa kịp mở miệng thì bên ngoài lại có người hô lớn.
“Sắp sinh, có sản phụ sắp sinh non rồi!
Triệu Khương Lan vội chạy ra ngoài, nàng nhớ rõ người sản phụ đó.
Người đó vốn chưa đến ngày sinh, sao có thể sinh được.
Nhưng sau khi mắc bệnh nàng có dùng một số thuốc, có lẽ đã kích thích thai nhi, ảnh hưởng tới đứa nhỏ.

Triệu Khương Lan lau mồ hôi: “Hiện tại nàng ấy đang ở đâu?”
“Bị đưa tới căn phòng nhỏ phía đông nam rồi, nhưng mà, nhưng mà nơi này không có bà mụ!”
Tuy nhiên nơi này có một vài nữ đại phu.
Nhưng bà mụ lại là người có nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ, nhóm y nữ này đa phần là cô nương chưa xuất giá, chắc hẳn chưa từng trải qua chuyện này.
Căn phòng bị dột sau cơn mưa đêm qua, nhìn quanh một vòng, chỉ thầy một một người bệnh nằm vật vã trên giường.
Một mình nàng ta không thể tự xuống giường được, sao có thể ở trong ở trong căn phòng nhỏ lâu như vậy.
Triệu Khương Lan cắn chặt răng: “Không được rồi, ta phải thử xem.”
Bên cạnh lập tức có người ngăn nàng lại: “Này, không được, nam tử sao có thể đi vào phòng sinh.

Ta sẽ không để ngài đụng đến thứ không sạch sẽ từ xưa đến nay nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là cứu mạng cũng không được!”
Nghe được tiếng khóc thét của người phụ nữ bên trong, vẻ mặt Triệu Khương Lan vô cùng lo lắng: “Vậy phải làm sao đây, phải có người vào trong!”
Một y nữ bên cạnh hít một hơi thật sâu rồi giơ tay: “Ta có thể vào, trước đây ta có xem qua lúc bà mụ đỡ đẻ đệ đệ cho nương của ta, nhưng mà… năm đó nương của ta do khó sinh mà chết, ta có hơi bối rối.”
Triệu Khương Lan vỗ vai nàng cổ vũ: “Tin tưởng bản thân, ta biết không thể khiến ngươi lập tức vượt qua nỗi sợ hãi nhưng ta nhận ra ngươi là một cô nương dũng cảm, tuổi còn trẻ đã dám đến nơi này, so với người khác đã giỏi hơn nhiều rồi.
Lúc này người bên trong đang cần cứu mạng, nếu ngươi làm được, cả nàng ấy và đứa nhỏ sẽ được cứu.”
Y nữ run rẩy nhìn nàng: “Nếu ta thất bại thì phải làm sao, sẽ hại nàng ấy mất.”
“Đừng coi đó là gánh nặng, chỉ cần cố hết sức.
Chúng ta cứ cố gắng, cho dù kết quá thế nào thì cũng không có ai trách cứ ngươi.”
Vì vậy y nữ và một nữ đại phu đi vào phòng sinh.
Tuy rằng những người khác đều bận làm việc của mình, nhưng tiếng la hét như xé gan xé ruột ở đây đều tác động không nhỏ đến nội tâm của từng người.
“Phụt!”
Lưu Chương đang đốt cây thương truật để xông hương trong một gian phòng, đột nhiên có một nam tử phun ra một ngụm máu đen..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.