Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1682:




Chương 1682

Nếu như có thể làm cho ông ta nhục nhã, đuổi ông ta đi, thay thế chỗ của ông ta, thì tốt biết mấy.

Mặc Tuyền hoàn toàn đồng ý: “So thì so! So như thế nào?”

Triệu Khương Lan nhìn Liên Tư Thành: “Như này đi, chỉ cần Liên tướng quân nói ra một vị thuốc, ai có thể lấy ra trước thì người đó thắng.”

Quả nhiên Mặc Tuyền liền ngơ ngác: “Đây là cách so tài gì vậy chứ, không lẽ so trong tay ai nhiều thuốc hơn hay sao?”

Triệu Khương Lan để lộ vẻ mặt bí hiểm khó dò, Liên Tư Thành chỉ đành dò xét một chút: “Lá tía tô.”

Mặc Tuyền soàn soạt đứng dậy, định chạy ra ngoài.

Nhưng ông ta lại thấy Triệu Khương Lan không động đậy, bất giác dừng bước lại.

“Sao ngươi không đi lấy?”

Triệu Khương Lan bĩu môi không thèm, móc ra thứ gì đó từ bên trong túi áo rồi quăng lên bàn.

Liên Tư Thành vừa đến gần, thì phát hiện thứ trên bàn đúng là lá tía tô thật.

Ông ta mở to hai mắt, liền vội vàng nói: “Hương bạch chỉ.”

Rất nhanh, Triệu Khương Lan lại móc ra hương bạch chỉ.

Lần này, tới Mặc Tuyền cũng ngây người rồi.

“Sao lại có thể như vậy được? Ngươi rốt cuộc là làm thế nào?”

Dáng vẻ Triệu Khương Lan thản nhiên: “Thân là vu y, dĩ nhiên có thể thông qua sức lực của bản thân để điều chế thuốc, không lẽ ngươi cái này cũng không biết sao? Có lẽ nào ngươi chỉ biết nói chuyện với chim, không còn có bản lĩnh nào khác nữa hay sao?”

Mặc Tuyền há miệng, không nói được gì một lúc.

Triệu Khương Lan nói đúng rồi, bản lĩnh lớn nhất của ông ta chính là nói chuyện với động vật, những thứ khác ông ta thật sự làm không được.

Liên Tư Thành thấy Mặc Tuyền im lặng, liền biết so tài như vậy, Triệu Khương Lan mới chính là một viên ngọc quý.

May sao Triệu Khương Lan lúc nãy không xảy ra chuyện gì, nếu không để mất một nhân tài như vậy, hắn ta sẽ ôm đầu thở dài rồi!

Triệu Khương Lan hy vọng Liên Tư Thành sẽ xem trọng bản thân nàng.

Có vậy, nàng mới càng có khả năng giữ được mạng sống.

Nàng vuốt cằm khiêu khích Mặc Tuyền: “Sao nào, ngươi thua rồi, có phải nên cuốn đồ dọn đi hay không?”

Mặc Tuyền bị nàng nói đến gương mặt trắng bệch, thật sự rất tức giận.

Ông ta đang định nói lời từ biệt với Liên Tư Thành, liền bị Liên Tư Thành kéo lại.

“Ây da, tiên sinh đừng có tức giận, Triệu công tử chẳng qua là vì bị người ta tính kế, bởi vậy lúc này đang cơn giận dữ, người ấy không nhất định muốn đuổi người đi đâu.”

Triệu Khương Lan hứ một tiếng: “Những lời ta nói không phải những lời trong cơn tức giận, nhưng nếu như có một số người mặt dày mày dạn không muốn đi, vậy thì ta cũng hết cách rồi.”

“Ngươi nói đủ chưa hả?” Mặc Tuyền bực bội hét.

Liên Tư Thành nghiến răng, mặc dù Triệu Khương Lan có năng lực hơn Mặc Tuyền, nhưng hắn ta cũng không thể thả Mặc Tuyền đi.

Lỡ như Triệu Khương Lan lúc lâm trận quay ngược mũi giáo về hắn ta, vậy hắn ta há không phải là hại nhiều hơn lợi hay sao?

Cái tên Triệu công tử này, vẫn còn phải thử thách nhiều hơn mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.