Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1660:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1660

 

Sau khi mọi người đã rời đi, hắn lấy giấy bút ra viết viết vẽ vẽ, hi vọng tìm ra kế sách đối phó.

 

Lần này Liên Tư Thành chiếm thế thượng phong, lần tới có thế sẽ còn tiếp tục dùng hỏa công.

 

Có cách nào có thể giúp hắn không phải sợ hãi hỏa công không.

 

Bên ngoài doanh trại, Triệu Khương Lan sau khi giúp các binh lính bị thương đắp thuốc trị bỏng xong, liếc nhìn hộp thuốc dự trữ.

 

Thuốc thoa ở bên trong hộp đã sắp hết rồi, nhưng vẫn còn hàng trăm người vẫn chưa được dùng.

 

Vết thương bỏng không giống như những vết thương khác, không thể chậm trễ được.

 

Nếu không miệng vết thương sẽ sinh mủ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn tình trạng hiện tại.

 

Nàng ở đây không đi được, Giang Dương và những đại phu khác đều đang rất bận.

 

Chỉ có quận chúa Minh Châu không biết đã đi đâu.

 

Nhưng nếu như cho người đi mua thuốc, có đại phu đi cùng sẽ thuận tiện hơn nhiều, dù sao binh sĩ bình thường cũng không hiểu về y học, mua về rất có thể sẽ mua nhầm.

 

Nhìn thấy bóng dáng quận chúa Minh Châu, Triệu Khương Lan đi tới.

 

“Quận chúa, bây giờ chúng ta không đi được, xin công chúa hãy cho người đi đến tiệm thuốc ở bên ngoài để mua thuốc trị bỏng, nếu không rất nhanh sẽ không đủ.”

 

Quận chúa Minh Châu chỉ vào thứ mà người phía sau cầm trong tay: “Ngày mai lại đi, bản quận chúa vừa mới cho người đun nước nóng, định gội đầu. Đợi sau khi gội xong, tiệm thuốc trong chợ cũng đóng cửa rồi.”

 

Nước nóng?

 

Triệu Khương Lan từ ngày đầu tiên đến quân doanh, chỉ biết ở đây muốn tắm rửa bằng nước nóng vô cùng khó.

 

 

Có lẽ là bởi vì thấy nhiều binh lính bị thương như vậy, nên tâm trạng của Triệu Khương Lan không được tốt, từ từ cũng không còn kiên nhẫn nữa.

 

Nàng không nhịn được lên giọng hỏi: “Người nhất định muốn lấy thân phận quận chúa của mình để ra vẻ trong lúc này hay sao? Gội đầu, lúc này ta nhìn thấy tóc của người rất là sạch sẽ, không có cần thiết phải gội gì cả. Nhưng người mở to mắt mà nhìn thử chỗ này xem, nhìn tất cả những binh lính bị thương ở đây.

 

Trên mặt, trên người bọn họ, khắp nơi đều bị bỏng cả. Lẽ nào những vết thương này với người mà nói không đáng là gì sao, an nguy của bọn họ còn không quan trọng bằng đầu tóc của người hay sao?”

 

Bị Triệu Khương Lan tra hỏi như vậy, quận chúa Minh Châu chỉ cảm thấy không còn mặt mũi.

 

Nàng ta có chút không vui liếc nhìn Triệu Khương Lan: “Ngươi đây là có ý gì chứ? Ta cũng đâu có nói là ta không đi mua thuốc, nhưng bây giờ ngươi nhìn đi, trời cũng tối rồi, nói không chừng ta có đi thì cũng mua không được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.