Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 162:




Giống như một con sủng vật vậy, thân mật liếm lên tay của nàng. “Tiểu Tửu, ngươi nói xem với bản lĩnh này của bản cung, có thể nhận vị trí đại đương gia của các ngươi không?”
Sau khi trở về phòng, vẻ mặt của mỗi người đều không giống nhau.
Ánh mắt của Tiểu Bàn nhìn Triệu Khương Lan vừa hâm mộ vừa sùng bái.
Dịch Chân không cam tâm lên tiếng: “Cho dù nó thuần phục người thì đã sao, ngươi cũng đâu có thực sự ở lại đây, đương gia của chúng ta há có thể là một người ngoài?”
“Nếu như ta nói, ta đúng thực sẽ không ở lại, nhưng ta sẽ đưa các ngươi đi theo ta thì sao?”
“Cái gì?” Những người này đều ngẩng đầu lên, ngay cả Sơn ca trước nay vẫn luôn lạnh lùng, trong đáy mắt cũng có một tia không dám tin tưởng. “Làm sơn tặc thì không có tiền đồ, không bằng theo ta hồi kinh, nghe ta sai khiến. Ta bảo đảm, các ngươi có thể sống tốt hơn hiện giờ rất nhiều. Suốt ngày nơm nớp lo sợ, nói không chừng ngày nào đó đến mạng cũng không còn. Nhìn lại các ngươi mà xem, ngay cả một người vợ cũng không lấy được, sao có thể coi là nam nhân chứ”
Dịch Chân hừ lạnh: “Ta đã từng có thể tử kết tóc, nhưng nàng ấy bị bệnh nên qua đời rồi.”
“Vậy thì không nghĩ đến việc tái giá hay sao? Sao lại không có lý tưởng như vậy chứ?”
Hắn bị Triệu Khương Lan làm cho nghẹn giọng, tức giận đến mức không nói nên lời. Nhưng Tiểu Tửu lại có hứng thú: “Vương phi muốn chúng ta làm gì?”
“Làm ăn buôn bán, thế nào?”
Nàng đã nghĩ rồi, bọn họ làm sơn tặc cũng chỉ vì kiếm tiền làm kế sinh nhai.
Đi một con đường như vậy, nguy hiểm quá lớn, nhân tài không được trọng dụng, không bằng đến giúp nàng.
Nàng ở trong Thần vương phủ, chung quy cũng là địa vị lúng túng.
Mộ Dung Bắc Uyên có lẽ sẽ chung sống hòa bình với nàng một thời gian, nhưng phần tình cảm này chắc chắn sẽ thuộc về Thẩm Hi Nguyệt.
Bọn họ có thể đi đến bước nào cũng không nói trước được, nàng không thể không dự tính thay cho bản thân mình.
Huống hồ gì, dựa vào bản lĩnh của những người này, ngoại trừ kiếm tiền ra, bảo vệ nàng chu toàn cũng chưa chắc là không được. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ổn thỏa: “Nếu như các ngươi không tiện dùng mặt thật để gặp người khác thì có thể cho Tiểu Tửu giúp các ngươi dịch dung
Tiểu Bàn vội vàng nói: “Ta và Tiểu Tửu thì không có vấn đề gì, nhưng còn Sơn ca và Dịch Chân thì hơi phiền phức một chút.”
Triệu Khương Lan nhìn về phía Sơn ca, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, không lẽ hắn cũng đã giết người nào đó rồi bỏ trốn?
Nhưng trông hắn gầy gò mảnh khảnh, lạnh lùng như vậy, còn có chút khí chất của người đọc sách, đầu có giống kể giết người. “Ta là trọng phạm của triều đình. Vương phi, nếu ngươi chiêu nạp ta, nhất định sẽ hối hận”
Có lẽ là do ánh mắt của nàng dừng lại quá lâu, Sơn ca hiếm khi chủ động lên tiếng.
Trong lòng nàng khẽ run lên: “ Trọng phạm? Ngươi giết người phóng hỏa sao?”
“Chưa từng!”
“Vậy thì vì sao?”
Ánh mắt của hắn rời đi, không muốn nói thêm gì nhiều.
Tiểu Bàn vội vàng giải vây: “Sơn ca bị người ta vu oan, cũng không phải là thực sự phạm tội. Năm đó là do đại ca của ta và Tiểu Tửu lợi dụng thuật dịch dung cứu hắn từ trong nhà lao đi ra.”
“Nếu đã là án oan thì có gì phải sợ? Ta đã từng thấy trận pháp của ngươi, nếu không bị ràng buộc trong sơn trại này, đặt trong chiến trường thì phải là một tướng tài mới đúng.”
Tiểu Bàn kích động gật đầu, thật giống như giây tiếp theo sẽ vui mừng đến rơi lệ.
Sơn ca không hề để ý mà cười một cái, cũng không hề nhiều lời. “Ta không hề để ý đến quá khứ của các ngươi, chỉ nhìn trúng tương lai của các ngươi. Chuyện chiêu nạp là ta thành tâm thành ý. Không biết các vị đã từng nghe trong kinh có một cửa hàng tên Niệm Di phường, là một cửa tiệm làm đồ châu báu trang sức. Tiếc rằng đã đắc tội công chúa nên gần đây luôn bị người ta tìm đến gây phiền phức, có lẽ là không làm nổi việc buôn bán nữa. Ta dự định sẽ mua lại cửa tiệm đó.
Việc này mấy ngày trước nàng đã nghe Mộ Dung Bắc Uyên nhắc tới.
Ninh Vân có lẽ là trút giận cho Thẩm Hi Nguyệt, lại tức giận việc nàng bình yên vô sự ở chùa Nam Chiếu, vậy nên tìm một cái cớ để gây phiền phức cho cửa tiệm đó.
Vẻ mặt Dịch Chân ghét bỏ: “Trang sức châu báu? Đó không phải đồ của nữ nhân sao? Chúng ta đều là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể dính vào chứ?” Triệu Khương Lan cười nhẹ: “ Vậy ngươi có biết trên đời này tiền của ai là dễ kiếm nhất không? Chính là tiền của nữ nhân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.